MÌNH TỪNG TƯỞNG MỌI THỨ SẼ ỔN KHI THÀNH CÔNG…


Mình từng nghĩ…

Chỉ cần có một công việc ổn định,

một mức thu nhập khá,

một chút tiếng tăm,

thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.


Mọi mệt mỏi sẽ tan.

Mọi lo lắng sẽ biến mất.

Mọi khoảng trống trong lòng sẽ tự động đầy lên.


Nhưng rồi, có một ngày mình chạm được những điều đó,

và lại thấy trong lòng… vẫn trống.

Vẫn có gì đó chưa tròn.

Vẫn thấy khó ngủ,

vẫn thấy cô đơn,

vẫn thấy mình cần một điều gì đó – mà không biết nó là gì.



1. Khi mình còn chưa có gì, mình nghĩ: “Chắc là do mình chưa thành công…”


Lúc còn chật vật mưu sinh, mình nghĩ:

– Khi nào kiếm được 20 triệu/tháng, chắc đời sẽ đỡ hơn.

– Khi nào có khách hàng đều đặn, chắc mình sẽ an tâm.

– Khi nào được người ta khen ngợi, chắc mình sẽ tự tin hơn.


Và đúng là lúc bắt đầu có những thứ đó…

mình vui.


Nhưng niềm vui ấy…

chỉ kéo dài vài ngày.


Sau đó lại quay về những câu hỏi cũ:

– Mình đang làm cái này để làm gì?

– Rồi mai lại thế này, năm sau cũng thế này, có phải là sống không?



2. Hóa ra, thành công không chữa được sự trống rỗng bên trong


Thành công có thể giúp mình bớt lo chuyện cơm áo.

Nhưng nó không giúp mình hiểu rõ mình là ai.


Thành công có thể khiến người ta ngưỡng mộ.

Nhưng nó không khiến mình bớt cô đơn khi tắt điện thoại và ngồi một mình trong đêm.


Thành công có thể lấp được tài khoản ngân hàng,

nhưng không lấp được những khoảng lặng trong lòng.


Mình bắt đầu nhận ra:

Có những khoảng trống trong lòng – không phải vì thiếu tiền, mà vì thiếu mình.



3. Mình từng nghĩ: “Có tiếng nói thì sẽ được lắng nghe” – nhưng hóa ra…


Mình từng mơ một ngày nào đó, những điều mình viết, mình nói… sẽ có người đọc, người chia sẻ.


Và rồi nó đến.


Mạng xã hội có những bài viết ngàn lượt tương tác.

Tin nhắn đầy người cảm ơn.

Mỗi lần xuất hiện, có người gọi tên, mời hợp tác.


Nhưng rồi, có một ngày nọ, mình nhận ra:

Mình đang nói rất nhiều – nhưng không chắc mình còn nghe rõ tiếng lòng mình nữa.


Nhiều đến mức… lạc mình trong những điều mình tạo ra.



4. Mình từng nghĩ: “Có tiền rồi sẽ an tâm hơn” – nhưng hóa ra…


Tiền giải quyết được rất nhiều thứ.

Nhưng nó không mua được sự bình an bên trong.


Có những người rất giàu, mà vẫn bực bội với chính họ.

Có những người nhiều nhà, mà vẫn không thấy chỗ nào là “nhà” thật sự.


Mình từng nghĩ:

– Khi có một khoản tiết kiệm kha khá, mình sẽ thấy tự do.

Nhưng rồi mình lại tự nhốt mình vào vòng quay mới:

– Làm sao để giữ nó?

– Làm sao để không tụt lại?

– Làm sao để hơn nữa?


Thành ra, càng có thì lại càng sợ mất.

Càng leo cao, lại càng lo rớt.



5. Có một sự thật không ai nói: Thành công không xóa đi nỗi sợ – nó chỉ thay tên gọi của nỗi sợ đó


Hồi xưa sợ nghèo.

Bây giờ sợ không giỏi bằng người khác.


Hồi xưa sợ thất nghiệp.

Bây giờ sợ mất vị trí, mất phong độ, mất hình ảnh.


Hồi xưa sợ không ai biết mình.

Bây giờ sợ người ta biết rồi… lại quên mình.


Mình tưởng khi thành công thì sẽ hết sợ.

Nhưng không.

Chỉ là nỗi sợ đội lớp mới, đi giày mới, và bước vào bằng cửa khác.



6. Vậy rốt cuộc… cái gì mới làm mình thấy ổn?


Sau một hồi chạy, vấp, leo, mệt…

Mình ngồi xuống và tự hỏi:

Điều gì – thật sự – làm mình bình an?


Và câu trả lời không nằm ở ngoài.

Nó nằm ở chỗ:

– Mình có sống đúng với điều mình tin không?

– Mình có tử tế với bản thân mỗi ngày không?

– Mình có đang chạy theo sự công nhận, hay đang sống đúng với giá trị của mình?


Khi mình sống đúng,

dù chưa có gì – vẫn thấy nhẹ.

Khi mình sống sai,

dù có đủ thứ – vẫn thấy nặng.



7. Mình bắt đầu học cách sống chậm lại, và nghe chính mình nhiều hơn


Không còn cố gắng để “được biết tới”.

Không còn phải làm thêm, nói thêm, chứng minh thêm… chỉ để “cảm thấy mình xứng đáng”.


Thay vào đó, mình chọn:

– Viết vì thích, không vì trend.

– Làm việc vì muốn đóng góp, không vì cần điểm danh.

– Chia sẻ điều thật lòng, không phải điều được yêu thích.


Và kỳ lạ thay,

chính lúc mình không cố gắng để “thành công”,

lại là lúc mình thấy đủ đầy nhất.



8. Thành công không xấu. Nhưng đừng để nó thay thế sự bình an.


Có thể mình vẫn sẽ tiếp tục làm việc.

Vẫn tạo ra giá trị.

Vẫn cố gắng cho những điều mình tin là đúng.


Nhưng mình không còn nghĩ:

“Thành công sẽ giúp mình ổn.”


Vì sự ổn – là một trạng thái bên trong, không phải thành tích bên ngoài.


Khi bên trong mình rỗng, thì có đổ bao nhiêu danh hiệu vào – cũng chẳng lấp đầy được.

Khi bên trong mình đủ, thì dù ngoài kia chưa ai biết tới – mình vẫn sống sâu, sống vui.



9. Nên nếu bạn đang nghĩ: “Khi thành công, chắc mình sẽ hạnh phúc hơn…”


Mình không phản đối.


Thành công có thể làm mọi thứ dễ thở hơn.

Có thể giúp bạn giúp người khác.

Có thể mở thêm nhiều cánh cửa tốt lành.


Nhưng đừng đặt tất cả hạnh phúc vào đó.


Vì nếu bạn không vui trên đường đi,

thì đến nơi, bạn cũng chỉ mệt mỏi mà thôi.


Hãy làm việc vì bạn tin vào điều đó,

chứ không phải vì bạn đang chạy trốn sự trống rỗng bên trong.



10. Lời kết – Bình an không đến sau khi có tất cả, mà là khi bạn biết: “Tôi vẫn là tôi, dù có hay không.”


Thành công là tốt.

Thành tựu là đáng quý.

Tiền bạc là cần thiết.


Nhưng bình an – thì không cần những thứ đó mới có.


Bình an đến khi bạn biết buông những kỳ vọng không thật,

sống đúng với điều bạn tin,

và chấp nhận bản thân – không cần phải hoàn hảo mới được thương.



“Mình từng tưởng mọi thứ sẽ ổn khi thành công…

Giờ thì mình hiểu:

Mọi thứ sẽ ổn – khi mình biết sống đúng cách, dù thành công hay chưa.”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét