Có những việc mình làm – không ai biết.
Có những điều mình nhịn – không ai thấy.
Có những lần mình lựa chọn điều đúng – mà phải chịu phần thiệt.
Không ai vỗ tay.
Không ai khen.
Không ai gọi tên.
Và mình bắt đầu thấy chênh vênh…
⸻
1. Mình từng nghĩ: Sống tốt thì sẽ gặp điều tốt.
Nhưng rồi có lần, mình nhặt rác trong công viên – người ta liếc mắt.
Có lần mình nói thật trong một cuộc họp – và bị xem là kém tinh tế.
Có lần mình từ chối điều sai – và bị gọi là “khó chơi”.
Mình bắt đầu tự hỏi:
– Mình làm đúng, nhưng tại sao lại mệt hơn người làm sai?
– Sống đàng hoàng mà sao cảm giác lẻ loi?
⸻
2. Nhưng rồi mình hiểu: Sống đàng hoàng không phải để được vỗ tay.
Mà là để khi soi gương – mình không cần cúi đầu.
Là để khi một ngày trôi qua – mình không thấy mắc nợ chính mình.
Vỗ tay là thứ bên ngoài.
Còn sự yên ổn – là thứ nằm trong lòng.
Có người làm điều tốt rồi khoe.
Có người làm điều tốt rồi ghi nhận.
Nhưng cũng có người, chỉ âm thầm làm – rồi quên.
Và kỳ lạ thay, chính họ mới là những người nhẹ nhất.
⸻
3. Không ai thấy, không có nghĩa là không có giá trị.
Cái cây không ra trái ngay mùa đầu tiên – không có nghĩa là nó vô ích.
Giọt nước rơi xuống đất không tạo âm thanh – không có nghĩa là không làm mát mẻ.
Mình giúp một người – họ không cảm ơn.
Mình sống thật thà – người ta nghi ngờ.
Mình làm việc tử tế – chẳng ai khen.
Vẫn làm.
Vì những điều đúng – nên được làm, kể cả khi không có ai nhìn.
⸻
4. Có những người suốt đời không được vỗ tay – nhưng họ để lại dư âm
Bác bảo vệ giữ xe 20 năm không nghỉ,
cô giáo làng gắn bó với mấy thế hệ học trò,
người mẹ tảo tần cả đời không một lời than.
Họ không lên báo.
Không livestream.
Không có ngày tri ân nào dành riêng cho họ.
Nhưng họ sống đàng hoàng.
Và chính sự đàng hoàng đó là một loại ánh sáng – không chói, nhưng ấm.
⸻
5. Đàng hoàng – không phải vì cao thượng, mà vì đó là cách mình muốn sống
Sống mà phải gian dối – mệt.
Sống mà lúc nào cũng phải đóng vai – mỏi.
Sống mà không là mình – khổ.
Cho nên, sống đàng hoàng không phải vì đạo đức, mà là vì bình an.
Người khác có thể hiểu sai mình.
Nhưng nếu chính mình hiểu sai mình – thì còn ai để tin cậy?
⸻
6. Thế giới này không công bằng. Nhưng cách mình sống – là lựa chọn.
Có người giàu nhanh vì lách luật.
Có người nổi tiếng vì gây sốc.
Có người được tung hô vì biết chiều lòng số đông.
Còn mình – không hợp kiểu đó.
Không quen sống giả.
Không giỏi “diễn sâu”.
Thì thôi, sống thật. Nhưng sâu. Nhưng sạch. Nhưng bền.
⸻
7. Làm người đàng hoàng, đôi khi sẽ thua thiệt. Nhưng là thua thiệt xứng đáng.
Mất một cơ hội – nhưng giữ được nguyên tắc.
Mất một mối quan hệ – nhưng giữ được lòng tin.
Mất một cái gật đầu – nhưng giữ được sự tử tế.
Mỗi lần lựa chọn sống đàng hoàng,
là mỗi lần mình gieo một hạt giống.
Có thể lâu nảy mầm – nhưng đã nảy thì không úa.
⸻
8. Người sống đàng hoàng, sẽ không cô đơn lâu.
Vì khi mình sống đúng – mình sẽ hút về những người cũng đang sống đúng.
Chậm một chút.
Ít bạn một chút.
Ít spotlight một chút.
Nhưng sâu. Vững. Và có nhau.
⸻
9. Không ai vỗ tay, cũng đừng vỗ ngực. Chỉ cần sống sao cho tử tế là đủ.
Không cần lên tiếng để biện minh.
Không cần chạy đua để chứng minh.
Chỉ cần một cái gật đầu mỗi tối:
“Hôm nay mình sống ngay thẳng. Vậy là được.”
⸻
Đàng hoàng là phần thưởng tự thân
Không phải ai cũng hiểu.
Không phải ai cũng công nhận.
Nhưng sự tử tế thật sự – không cần tiếng vỗ tay.
Vì nếu cần đám đông để làm điều đúng,
thì khi đám đông quay lưng – mình sẽ làm sai.
Sống cho đàng hoàng, là sống cho chính mình.
Để dù ai vỗ tay hay không – mình vẫn thấy đời mình đáng sống.
0 Nhận xét