KHÔNG AI BIẾT MÌNH ĐÃ TỪNG…


KHÔNG AI BIẾT MÌNH ĐÃ TỪNG…


Có những điều không ai biết về mình.

Không phải vì giấu.

Chỉ là… không cần kể ra.


Vì có những nỗi mệt mỏi, nếu chưa từng trải qua, thì có giải thích bao nhiêu – người ta cũng không hiểu.


Và có những khoảnh khắc cố gắng trong thầm lặng, nếu ai đó nhìn thấy – thì lại không còn gọi là “thầm lặng” nữa rồi.



Không ai biết mình đã từng cố gắng tới mức nào


Không ai thấy những ngày mình thức dậy lúc 5 giờ sáng để học thêm kỹ năng mới.

Không ai biết có những tối mình gục xuống bàn vì vừa làm, vừa lo, vừa không biết mai ăn gì.


Người ta chỉ thấy một phần nổi – kết quả, thành tựu, vẻ ngoài bình thản.

Nhưng không thấy một phần chìm – nước mắt, sự cô đơn, và những lần suýt bỏ cuộc.



Không ai biết mình từng tự hỏi: Mình có đang đi đúng hướng không?


Có những đêm, nằm nhìn trần nhà, lòng đầy hoài nghi:

– Việc mình đang làm có ý nghĩa gì không?

– Mình có đang phí tuổi trẻ không?

– Rồi cuối cùng có ai cần đến những gì mình đang cố gắng?


Những câu hỏi đó không có ai trả lời giúp.

Phải tự mình đi tiếp, rồi tự mình nghiệm ra.



Không ai biết mình từng tổn thương bởi những lời nói tưởng như vô tình


Một câu chê nhẹ.

Một lời phủ nhận.

Một ánh mắt nghi ngờ.


Tưởng như không ảnh hưởng gì,

nhưng lại âm thầm khoét vào lòng một lỗ nhỏ –

rồi cả tuần sau vẫn còn nhớ.


Mình từng định bỏ cuộc, không vì khó,

mà vì cảm thấy… không ai tin.



Không ai biết, có những điều nhỏ xíu nhưng mình trân trọng lắm


Một tin nhắn cảm ơn.

Một lời khen thật lòng.

Một lần ai đó bảo: “Mình học được điều này từ bạn.”


Những thứ nhỏ xíu đó, mình cất kỹ như cất vàng.

Vì đó là ánh sáng hiếm hoi trong đoạn đường âm u mình đang đi.



Không ai biết, có những ngày mình cảm thấy mình chẳng là gì cả


Dù cố gắng, vẫn thua.

Dù nỗ lực, vẫn chẳng bằng ai.

Dù tử tế, vẫn bị hiểu lầm.


Có những ngày thấy mình quá nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn.

Thấy giấc mơ mình theo đuổi… có vẻ xa xôi quá.



Không ai biết, có lúc mình nghĩ: “Hay là sống đại cho qua ngày…”


Bớt mơ mộng.

Bớt kỳ vọng.

Bớt làm nhiều thứ chẳng ai để ý.


Nhưng rồi, một điều gì đó trong tim vẫn níu mình lại.


Có thể là niềm tin.

Có thể là ký ức.

Có thể là giấc mơ thuở ban đầu – dù nhỏ, nhưng vẫn cháy.



Không ai biết, mình đã từng vững vàng nhờ những thất bại không ai hay


Không ai thấy những lần mình thất bại thảm hại.

Không ai chứng kiến những lần vấp ngã khiến mình xấu hổ.


Nhưng chính những lần đó, mới dạy mình khiêm tốn.

Dạy mình không kiêu căng khi thành công, và không gục ngã khi mọi thứ sụp đổ.



Không ai biết, mình cũng từng yếu đuối như bao người


Từng sợ hãi.

Từng hoang mang.

Từng thấy mình vô dụng.


Và từng tự trách: “Sao mình mãi không khá lên được?”


Nhưng rồi thời gian dạy mình một điều:

Chẳng có ai giỏi từ đầu.

Chỉ có người âm thầm cố gắng – mà không kể lể.



Không ai biết – nhưng mình biết. Và mình biết ơn.


Mình biết mình đã từng vượt qua những gì.

Mình biết mình đã từng làm tốt hơn bản thân của ngày hôm qua.

Mình biết mình đã không bỏ cuộc – dù rất muốn.


Và chính điều đó, âm thầm thôi, nhưng làm nên mình hôm nay.



Gửi bạn – người đang lặng lẽ bước đi


Nếu bạn đang cố gắng, nhưng không ai biết,

Nếu bạn đang mạnh mẽ, nhưng không ai ghi nhận,

Nếu bạn đang sống tử tế, dù chẳng ai khen…


Thì xin bạn đừng buồn.

Vì không có ai nhìn thấy không có nghĩa là không có giá trị.


Giá trị thật sự không cần ồn ào.

Nó âm thầm nâng bạn lên – từng chút, từng ngày.



Cuối cùng…


Sau tất cả, chúng ta không cần cả thế giới vỗ tay.

Chỉ cần một người hiểu.

Một người tin.

Một người âm thầm ủng hộ – và người đó, trước hết, phải là chính mình.


Và một ngày nào đó, khi người ta hỏi:

“Sao bạn mạnh mẽ vậy?”

Bạn có thể mỉm cười và nói:


“Vì tôi đã từng. Và tôi biết ơn tất cả những điều đó.”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét