Có những thời điểm trong đời, ta cứ ngỡ mình cần một sự thay đổi lớn – một cơ hội mới, một người đồng hành khác, một con đường khác hoặc một cánh cửa khác. Ta loay hoay chạy theo sự chuyển động không ngừng của thế giới bên ngoài, tưởng rằng giải pháp cho sự trống rỗng bên trong nằm ở việc làm nhiều hơn, đi xa hơn, đạt được nhiều hơn.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: điều ta đang thiếu có thực sự là một cơ hội mới, hay chỉ là một khoảnh khắc thật sự tĩnh lặng để ngồi lại và nghe xem mình thực sự muốn gì?
Bởi có những điều không thể giải quyết bằng hành động vội vã. Có những khúc mắc không thể tháo gỡ bằng những bước chân hối hả. Có những tiếng nói trong tâm hồn chỉ lặng lẽ cất lên khi ta đủ yên để lắng nghe.
Chúng ta đã quá quen với việc phản ứng, với việc giải quyết, với việc tìm giải pháp ngay lập tức. Nhưng đôi khi, điều sâu sắc nhất lại đến từ sự dừng lại. Một lần ngồi xuống – không phải để trốn chạy cuộc đời, mà để gặp lại chính mình.
Khi bạn ngồi yên, bạn bắt đầu cảm nhận rõ ràng những rung động nhỏ nhất bên trong. Những ước muốn không thành lời. Những tiếng thở dài chưa bao giờ được chú ý. Những khoảng lặng đã bị bỏ quên giữa tiếng ồn của kỳ vọng, của so sánh, của những lời phải – nên – cần.
Không có tấm bản đồ nào chỉ đường rõ ràng bằng việc tự hỏi: “Rốt cuộc mình thật sự muốn gì trong cuộc sống này?” Câu hỏi ấy không có câu trả lời ngay. Nhưng chỉ cần bạn đủ yên để hỏi nó, là đã mở một cánh cửa.
Và chính lúc bạn dừng lại để nghe, bạn sẽ thấy: Có thể bạn không cần một công việc mới, mà là một cách làm việc mới. Không cần một nơi chốn khác, mà là một góc nhỏ được sống thật trong chính nơi bạn đang đứng. Không cần một mục tiêu to tát hơn, mà là một sự rõ ràng sâu sắc hơn từ bên trong.
Sự yên lặng không phải là khoảng trống. Nó là nền để những điều quan trọng nhất trong bạn có không gian hiển lộ. Nó là nơi bạn thôi gồng mình để trở thành ai đó và bắt đầu trở về với chính mình.
Đừng vội chạy đi tìm những thứ bên ngoài, khi bạn chưa từng thật sự ngồi lại bên trong. Bởi có những bước ngoặt không bắt đầu từ sự tiến lên, mà bắt đầu từ một điểm dừng.
Một lần ngồi yên. Một lần thành thật với mình. Một lần để buông hết tiếng ồn, chỉ giữ lại những điều khiến tim bạn dịu lại.
Đôi khi, thứ ta thiếu, thực sự… chỉ là như vậy thôi.
0 Nhận xét