Bạn có thân hình như thế nào nhỉ?
Bản thân tôi luôn hằng mong mình có một thân hình thật cân đối, thật xinh đẹp bởi lẽ trong đầu tôi ngày từ nhỏ đã luôn nghĩ nhan sắc đóng vai trò rất quan trọng trong việc quyết định sự thành công của mỗi người.
Tôi là một cô bé khá tròn trịa, thân hình mập mạp, chẳng mấy cân đối, điều đó khiến tôi luôn mặc cảm về bản thân mình. Trông thấy những người chị, những đứa em, những người đồng trang lứa đều sở hữu một thân hình đẹp đẽ càng khiến tôi suy nghĩ sai lệch về mình. Tôi đâm ra tự ti, chán ghét bản thân và luôn sống với tư tưởng “Tôi sẽ không bao giờ thành công”.
Điều tồi tề hơn cả là tôi luôn phải “đón nhận” những ánh mắt mỉa mai, xỉa xói từ những người hàng xóm. Lúc không có tôi, họ tụ họp, bàn tán, bảo tôi mập, ăn “không biết kiểm soát”. Lúc có tôi, họ lại nhìn với ánh mắt thật sự khinh thường như muốn nói thẳng ra rằng “Ăn gì mà mập thế?”. Họ đâu biết được, rằng tôi cũng khổ sở đến nhường nào. Họ đâu biết tôi vốn đã có tạn người như thế.
Có hôm tôi đang đi ra trước nhà, một cô hàng xóm liền bảo: “Dạo ni lớn ghê hì!”. Tôi nghe xong cũng chỉ biết nhìn cô và cười. Khi chuẩn bị vào nhà, trông thấy tôi, mấy người hàng xóm đang nói chuyện rôm rả lại im lìm. Họ nhìn tôi, nhìn chằm chằm như thế… Thoáng qua thôi, tôi cũng đã biết họ đang bàn tán xôn xao về cái dáng người không quá đổi xinh đẹp này của mình. Vừa tủi thân, vừa buồn bã nhưng tôi cũng chẳng biết tâm sự cùng ai.
Khoảng thời gian ấy, tôi chẳng muốn ăn nữa, đôi khi mỗi ngày chỉ ăn một muỗng cơm nhỏ với vài cọng rau bèo bọt, nhưng vốn dĩ thân hình tôi đã thế nên cũng chẳng thay đổi gì.
Sống mỗi ngày với những lời mỉa mai, trêu chọc, chẳng dám lên tiếng vì nghĩ mình còn nhỏ, bản thân tôi thật sự rất đau, đau đến mức phải lén lút khóc mỗi ngày. Tôi khóc trong thầm lặng, khóc một mình, khóc đến sưng tái cả mắt, cũng chẳng dám nói bố mẹ vì sợ họ phiền lòng. Và nỗi đau ấy cứ đeo đẳng bên tôi mãi, chẳng thể nào nguôi ngoai.
Có hôm, tôi lấy hết can đảm của mình để hỏi mẹ rằng: “Con có xấu không mẹ nhỉ?”, mẹ liền bảo: “Con của mẹ không xấu, mẹ biết rằng, con luôn cảm thấy mình mập mạp, chẳng xinh đẹp như những người khác nhưng có lẽ chính vì luôn mặc định như vậy nên con đã quên rằng chính con đã có thể tự thay đổi bản thân mình. Chỉ cần con thay đổi suy nghĩ về mình thì những người xung quanh tức khắc sẽ thay đổi suy nghĩ về con.”
Nghe những lời nói ấy, tôi không tin đâu, tôi nghĩ chỉ vì mẹ không muốn tôi buồn nên mới an ủi như thế. Nhưng có lẽ, theo thời gian, những lời nói hôm ấy như đã thấm sâu vào tâm trí tôi và tức khắc tôi nghĩ “Đến lúc phải nghĩ khác rồi”.
Tôi mặc kệ thân hình mình có thế nào, mặc kệ những định kiến từ những người xung quanh. Tôi đã suy nghĩ tích cực hơn, lạc quan hơn. Tôi bắt đầu xây dựng lối sống ăn uống và sinh hoạt lành mạnh hơn trước. Tôi cố gắng học tập, tìm tòi những môn học tôi yêu, rèn luyện những kĩ năng tôi thích, cũng thật kiên trì tập thể dục mỗi buổi sáng. Ngày qua ngày, cái định kiến “không thể thành công khi thân hình xấu xí” có lẽ đã không còn ám ảnh tôi nhiều như trước. Tôi có thể hòa đồng với bạn bè xung quanh, chẳng còn một mình như khi xưa nữa. Mấy người hàng xóm, khi trông thấy tôi với vẻ tự tin, tích cực, họ cũng chẳng dè bỉu điều gì….
Đôi lúc, khi nhìn lên bầu trời trong xanh kia, nhìn cảnh quang thật sự lãng mạn, thơ mộng, tôi lại cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Tôi tiếc vì khi xưa mình đã không nhìn ngắm cảnh quang thiên nhiên tươi đẹp này mà lại cứ cảm giác trước mặt là cả một khoảng không mù mịt, tiếc vì bản thân tôi đã lãng phí một khoảng thời gian thật dài để có một cuộc sống tích cực, lạc quan và ý nghĩa hơn…
Bản thân tôi trong quá khứ, giờ đây và trong cả tương lai sau này sẽ cố gắng rèn luyện thật tốt, mãi tươi vui và tích cực để cuộc sống của chính tôi sẽ thật ý nghĩa!
“Sống toàn tâm, toàn trí, sống toàn hồn
Sống toàn thân và thức nhọn giác quan
Và thức cả trong giấc nồng phải ngủ
Sống! Tất cả sống! Chẳng bao giờ đủ!” - Xuân Diệu
A healthy outside starts from the inside (Bề ngoài khỏe khoắn bắt nguồn từ bên trong) - Robert Urich
Tác giả: Phương Duyên (NHB Blue Team)
0 Nhận xét