Bạn Mất Bao Nhiêu Thời Gian Trong Đời Để Hối Hận Và Nuối Tiếc?



Mong rằng khi đọc được câu hỏi này, câu trả lời của bạn không phải là "phần lớn thời gian trôi qua đều dành cho sự tiếc nuối về những điều đã làm, những người đã gặp, những lựa chọn đã đánh đổi, những quyết định đã dũng cảm chấp nhận để thử thách chính mình".

Tôi từng đọc được một câu nói rất thú vị: "Tuổi trẻ đúng là thời gian để thử và sai, nhưng thử bao nhiêu là đủ và sai bao nhiêu thì vừa?". Thực tế thì chẳng có bất cứ ai biết chính xác về số lượng cho sự vừa đủ đó. Ta chỉ biết rằng, vào một ngày nọ, sau hết thảy những vấp ngã đã trải qua, ta tự cởi bỏ lớp áo "sửu nhi" của mình và trở thành một con người hoàn toàn mới: không còn "thử để biết mình đúng hay sai" mà sẽ là "làm một cách dứt khoát vì khả năng phạm sai lầm đã được giảm đi thấp nhất có thể". Vậy nên, chỉ có bản thân mỗi người mới biết khi nào là lúc hoàn toàn phù hợp để trưởng thành và thật sự mạnh mẽ, rắn rỏi hơn chính mình của những ngày đã cũ.

Thật lạ là chúng ta thường dành phần lớn thời gian của tuổi trẻ để học cách làm cho mình chín chắn hơn, nhưng khi có được điều đó, ta lại dành phần lớn khoảng thời gian tiếp theo để hối tiếc về những điều mình đã làm hoặc không làm lúc còn trẻ. Hẳn nhiên, có những sự chia ly hay mất mát sẽ khiến chúng ta phải hối hận cho đến suốt cuộc đời. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là thế mà có phải không: là vào khoảnh khắc thích hợp nhất, ta sẽ làm điều đó, sẽ gặp được ai đó, sẽ chọn con đường đó hoặc sẽ phải đánh mất điều mà ta từng rất trân trọng. Thời gian mà ta dành cho sự nuối tiếc thật sự rất lãng phí, bởi đến đúng thời điểm then chốt, mọi lựa chọn của chúng ta sẽ luôn là lựa chọn phù hợp nhất ngay tại thời khắc ấy. Điều duy nhất mà mỗi người cần làm và có thể làm chính là tin tưởng vào lựa chọn của mình và nỗ lực hết mình để nhìn thấy kết cục của sự lựa chọn đó. "Giá như ngày đó" hay "ước gì hồi xưa" suy cho cùng cũng chỉ là sự giả định cho những điều không thể nào thay đổi được. Vậy chẳng phải bạn nên điều chỉnh những ý nghĩa ấy trở thành "mình sẽ làm được nếu mình luôn nỗ lực để trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân" hay sao!

Dù có quay đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, bạn cũng sẽ thấy được một điều quan trọng rằng: Đa phần mọi người xung quanh đều đang tiếp tục bước đi và nhìn về phía trước; nên nếu bạn cứ giữ mãi thói quen sống trong quá khứ như vậy, bạn sẽ trở thành nạn nhân của chính mình vì ánh mắt thì cứ mải mê nhìn về phía sau, trong khi phía trước thì đầy rẫy ổ gà, ổ voi, hố tử thần sẵn sàng nuốt chửng bạn mà chẳng hề ngần ngại. Những lúc thật sự bế tắc, mỏi mệt hay cần tìm kiếm động lực từ điểm bắt đầu nào đó trong quá khứ, hãy cố gắng giữ trái tim và khối óc của mình "nhìn sang trái" một tí thôi, rồi lại hướng về phía trước nơi tương lai đang chờ đón bạn ấy. Việc cứ mãi "ngoái ra sau" sẽ khiến bạn đơ cổ và khó chịu lắm, lúc đó chỉ có dầu xoa bóp mới giúp được bạn chứ chẳng ai lại dành thời gian cho những người có thể khiến mình bị thụt lùi hay chậm lại cả, phải không!

Tôi cũng từng có cảm giác hối hận về những điều đã trôi qua trong đời nhưng tôi luôn cố gắng làm cho cảm giác ấy biến mất càng nhanh càng tốt. Bởi nó khiến tôi yếu đuối và trở nên cay nghiệt với chính mình, khiến tôi bỏ đi những cơ hội được sống những ngày hạnh phúc và vô lo. Đặt chân lên chuyến hành trình tuổi trẻ của đời mình và mạnh dạn bước đi đã là một sự lựa chọn. Vậy nên, cho đến sau cùng, hãy sống thật xứng đáng với lựa chọn ấy để đích đến sẽ ngập tràn niềm vui, sự mãn nguyện và cả niềm tự hào thật lớn nhé!


Tác giả: Stitch Khoai Mỡ 
Thành viên NHB Blue Team

Đăng nhận xét

0 Nhận xét