Ổn Mà Không Ổn, Không Ổn Mà Ổn





Thời gian ở nhà nhiều hơn vì “cô Vy” ghé thăm cũng đồng nghĩa với việc giao tiếp online của tôi tăng lên. Thay vì đàn đúm ở một quán trà sữa nào đó và chửi đời bất công, tôi và hội bạn lại tổ chức “hội nghị màn hình” qua Zoom. Trong vô vàn những câu tán phét, câu hỏi nhiều nhất tôi nhận được từ bạn bè là: “Ê, dạo này ổn không?” Rà đi rà lại cơ thể một vòng từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tôi mạnh dạn đáp lại “Ờ, cũng ổn á”. 

Theo định nghĩa thông thường của từ “ổn”, tôi nghĩ là tôi ổn. Tôi có thể chuyển tất cả công việc của mình sang chế độ online, vậy là tôi thấy ổn. Gia đình tôi đều đã được tiêm vắc xin, hệ miễn dịch đã được thêm một lớp bảo vệ, vậy là tôi thấy ổn. Tôi có thêm thời gian cho bản thân để làm những việc mình thích, vậy là tôi thấy ổn. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy mọi thứ quá tuyệt vời, đặc biệt là trong thời buổi này. 

Ấy vậy mà vẫn có những ngày tôi cảm thấy ổn mà không ổn. Có cái gì đó bứt rứt, bồn chồn không yên trong lòng. Sóng não tôi hồi tưởng về quá khứ, nhìn thấu hiện tại và bắt đầu nơm nớp lo lắng khi nghĩ về tương lai. 

Nhìn lại thời điểm trước mùa dịch, tôi thấy mình và các bản kế hoạch cuộc đời. Tôi hình dung ra viễn cảnh tôi có thể hoàn thành nốt khóa học đào tạo giáo viên Yoga và bắt đầu mở kênh Youtube của riêng mình. Với sự hồ hởi khôn cùng ấy, tôi vạch ra một bản kế hoạch chi tiết từng đường đi nước bước để biến giấc mơ thành sự thật. Những ngày ấy, tôi thấy mình như đã tìm được ý nghĩa cuộc đời, cơ thể cứ lâng lâng cả ngày. Đáng tiếc, hiện tại khóa học đã phải hoãn lại, tôi đành ngậm ngùi ôm vào lòng kế hoạch trong mơ ấy trong đợi chờ. Hi vọng việc này sẽ đưa tôi tới hạnh phúc, như Akira Phan đã khẳng định trong bài hát của anh ấy. 

Rồi tôi lại bừng tỉnh khỏi kí ức vài tháng trước đây để soi chiếu bản thân trong mùa dịch. Tôi vẫn ăn uống đầy đủ, rèn luyện thể dục hàng ngày, nhưng đôi lúc tôi thấy cuộc sống mình có một cái gì đấy sai sai. Tần suất của các cuộc cãi vã, xích mích trong gia đình tôi tăng lên. Chúng tôi cãi nhau chẳng vì lý do gì, lời qua tiếng lại đôi câu là vỡ chợ. Chúng tôi thương nhau, muốn điều tốt cho nhau, nhưng lại không thể hiện điều đó đúng cách.

Chiều chiều ngắm nhìn những đám mây trôi bồng bềnh, tôi lại thấy sao tương lai sao cũng xa như khoảng cách từ tầm tay tôi tới trời cao. Ai biết được bao giờ mới hết dịch? Ai biết được sau dịch cuộc sống sẽ có những thay đổi gì? Ai biết được liệu tôi có nhảy việc không? Ai biết được liệu những người chiến sĩ áo trắng tuyến đầu chống dịch có hồi phục tinh thần sau tất cả những đau thương họ đã phải chứng kiến? Quá nhiều câu hỏi xoay vòng vòng trong đầu lại khiến tôi thấy không ổn chút nào.   

Sau chuỗi ngày vui rồi lại chán, phấn khởi rồi lại lo sợ, tôi thấy rằng cách tốt nhất để đạt được tới trạng thái “ổn” mà tôi mong muốn chính là giữ cho cái tâm trí được bình yên. Dù trông là ổn nhưng vẫn sẽ không ổn nếu tâm chưa an. Còn trông là không ổn nhưng thật ra vẫn rất ổn nếu tâm mình an yên.

Chỉ cần tôi hài lòng với những gì mình đang có, với đủ đầy cơm ăn áo mặc thì những suy nghĩ về quá khứ cũng chẳng hề chạm được tới tôi lúc này. Chỉ cần tôi nỗ lực hết mình vào những phút giây ở hiện tại thì tôi sẽ nhận ra bản chất vô thường của cuộc sống, nhận ra rằng những ưu sầu hôm nay sẽ đi, ngày mai cầu vồng sẽ lại tới. Ngày hôm nay, tôi có thể cãi cọ với bố mẹ, nhưng ngày mai chúng tôi lại quây quần trước màn hình TV cười không nhặt được miệng. Và khi tôi giữ được cái tâm không bị lung lay bởi những điều chưa đến, tôi lại đắm chìm vào vẻ đẹp của những thứ xung quanh mình: ánh nắng xế chiều chiếu qua ô cửa sổ, tiếng gió xào xạc vuốt ve làn da, chậu cây ở ban công đang vươn mình hấp thụ CO2. 

Mùa dịch, ai cũng có những vấn đề và nỗi đau khổ riêng. Người lao động thì chạy vạy xoay sở miếng ăn hàng ngày. Người làm chủ thì điên đầu để cân đối các loại chi phí vận hành, từ mặt bằng, nhân công cho đến thuế má. Người hướng ngoại thì “cuồng chân”, cảm thấy cuộc đời mất đi ý nghĩa khi phạm vi di chuyển chỉ vỏn vẹn trong 4 bức tường. Người hướng nội cũng chẳng chịu thua, cái thế giới vốn ồn ào nhiều drama ngoài kia bỗng trở nên tĩnh lặng, khiến họ vốn đã dè dặt lại càng trở nên… trầm ổn hơn, đâm ra lại tốn thêm năng lượng để họ chiêm nghiệm về cuộc sống.  

Sẽ rất khó để đưa ra một công thức thế nào là “ổn” dành cho tất cả mọi người. Những gì tôi đang có trong cuộc sống giữa tâm dịch này có thể là một niềm mơ ước dành cho nhiều người ngoài kia. Mặt khác, chính bản thân tôi lại đang mong chờ một cuộc sống khác hiện tại, để tôi có thể cảm thấy “ổn” hơn. Cách duy nhất để cân bằng lại đó là tìm thấy sự yên bình trong lòng, thay vì giãy nảy chống lại thực tế, hãy chấp nhận và thích ứng với nó. 

Có thể nhận ra rằng sẽ chẳng có cuộc sống nào gọi là cuộc sống mới, cuộc sống sau mùa dịch cả. Như vậy thì bao nhiêu công sức chúng ta chống dịch chẳng phải đều bị phủ nhận hay sao? Những gì mỗi người chúng ta đang có, đây chính là cuộc sống. Những việc chúng ta đang làm, từ giãn cách xã hội, làm việc từ xa, đây chính là cuộc sống. Khi trong thâm tâm ta chấp nhận nó và thích ứng theo dòng vận động này, ta sẽ thấy ổn theo đúng ý nghĩa của nó: bình yên, không có gì vướng mắc trong lòng. Vậy bạn đang ổn hay không ổn?


Tác giả: Phuong Pham
Nguồn: NHB Blue Team

Đăng nhận xét

0 Nhận xét