Vì Sao Cá Không Thể Bay



Tôi có một đứa bạn, bình thường thì không sao, nhưng hễ cứ lúc buồn chán, nó đều than thở rằng: "Giá như tao được sinh ra trong một gia đình giàu có, hoặc ít nhất bố mẹ tao có thể kiếm được nhiều tiền. Có lẽ cuộc sống của tao giờ đã sung sướng hơn nhiều rồi!". Nghe xong, tôi bực mình nhìn thẳng vào mặt nó và chỉ hỏi đúng một câu (dẫu chẳng thấy liên quan cho lắm): "Thế tao hỏi mày: Tại sao con cá lại không thể bay? Nó đơ người vài phút rồi im bặt luôn.

Trong cuộc sống, có những điều chúng ta không thể lựa chọn, càng không phải "cứ muốn là được". Đôi khi mình phải biết chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, nhưng chấp nhận không có nghĩa là chịu đựng mãi mãi, chấp nhận ở đây là cách để giữ cho cuộc sống ôn hòa mà tiếp tục cố gắng. Tôi đã học được điều đó, kể từ khi người cha của chúng tôi ra đi mãi mãi. Năm mười tám tuổi, một cú sốc đầu đời đã thoáng chốc biến tôi thành một đứa trẻ mồ côi cha. Lúc đó cả mẹ, tôi và hai đứa em dường như bị suy sụp hoàn toàn, hình ảnh về một gia đình hạnh phúc cứ mãi ám ảnh trong từng tiếng nấc của mẹ con tôi. Nhiều lúc trong cơn mơ màng, tôi không nghĩ bố mình đã mất, chắc bố chỉ đi làm ăn xa như mọi ngày, còn chị em tôi thì vẫn luôn mong ngóng những chuyến về thăm nhà vào mỗi cuối tuần của bố, chỉ tiếc là không thể gặp lại hình bóng ấy thêm một lần nữa. 

Thật khó để có thể chấp nhận sự thật về một người thân yêu mất đi. Càng khó hơn khi phải dứt bỏ những điều đã trở nên quá quen thuộc. Nhưng người ta vẫn thường nói: "Thời gian là liều thuốc chữa lành đi mọi vết thương tổn. Chúng ta của sau này nhất định sẽ ổn thôi". Thời gian đầu khó quên đi, nhưng tôi biết bố cần được nghỉ ngơi, vả lại tôi cũng phải tiếp tục trưởng thành và tập bước đi trên con đường riêng của chính mình. Tôi bắt đầu lại cuộc sống với những đam mê còn dang dở: tôi hát, tôi học ngoại ngữ, tôi viết để khỏa lấp khoảng trống cô đơn hàng ngày. Càng học hỏi và làm việc, tôi càng nhận về thêm nhiều bài học ý nghĩa, đặc biệt là bài học về sự chấp nhận và buông tay cho những thứ không thể níu kéo thêm được nữa. Giờ cũng đã hơn một năm trôi qua, nhiều lúc cùng mẹ ngồi tâm sự giữa cái nắng còn khẽ vương bên hiên nhà, tôi vẫn mỉm cười và nói: "nếu có một phép màu nào hiện ra, con vẫn luôn mong bố sẽ được chở che trong bàn tay của Trời Phật. Nếu bố trở về, những cơn đau lại tiếp tục hành hạ lên thể xác ốm yếu ấy. Ra đi cũng là giải thoát, nghĩ vậy chúng ta sẽ nhẹ lòng hơn".

Tại sao cá không thể bay? Chẳng phải tự nhiên tôi lại đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy cho đứa bạn. Chúng ta đều biết cá chỉ có thể bơi, đó là do đặc thù về thuộc tính của chúng. Cũng giống như cuộc sống của mỗi người đều có những hoàn cảnh riêng biệt. Nếu cá muốn bay, chúng sẽ bị chết ngợp từ khi lên bờ. Bởi vậy suốt bao năm nay, người ta biết tới đặc trưng của cá là bơi dưới nước, chúng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của riêng mình và sống đúng với bản năng để tồn tại. Con người cũng không cần phải với lấy những thứ quá cao xa mỹ lệ, phải theo đuổi cho bằng được những điều vượt quá giới hạn cho phép. Chúng ta có đặc trưng riêng của mình, không cần phải sao chép hình ảnh của người khác, hãy biết chấp nhận buông đi cái không thuộc về mình. Chỉ cần bạn của hôm nay tốt hơn phiên bản của ngày hôm qua một chút, cố gắng làm thêm điều có ích, bớt than vãn lại và thay vào đó là nói lời biết ơn nhiều hơn. Khi ấy bạn sẽ bớt đi từng chút muộn phiền, lúc tâm yên vị nhất, cuộc sống sẽ tươi đẹp, hạnh phúc luôn viên mãn. 

Bài viết này dành cho những ai còn đang dằn vặt trong khổ đau, hay chưa tìm ra một lối thoát để sống an nhàn hơn. Tôi không khuyên bạn: Nếu khó quá thì bỏ đi! Chúng ta cần biết vươn lên, nhưng điều đó phải phù hợp với vị trí và khả năng hiện tại. Không nên cố bắt chước hay giả vờ. Nhiều người chỉ vì không đạt được cái mình muốn mà sinh ra khổ đau phiền muội. Hãy biết chấp nhận những mảnh ghép khuyết thiếu, nỗ lực vào cái có thể làm được, buông tay cho điều không thể níu kéo. 


Tác giả: Huyền Nguyễn
Nguồn: NHB Blue Team

Đăng nhận xét

0 Nhận xét