Chấp Nhận Để Trưởng Thành



Khi trưởng thành, bạn sẽ nhận ra cảm xúc rất khó để kiểm soát nhưng không phải là thứ khó kiểm soát nhất. Càng trưởng thành thì lại càng dễ rơi vào cảm giác lưng chừng cô đơn. Chẳng phải là không lấy nổi một ai chịu lắng nghe và thấu hiểu mình, hay để mình yêu thương và chăm sóc họ. Chỉ là trong một phút giây nào đó, bạn không cần một ai hết, người muốn được “yên” trong thế giới riêng của chính mình, được lắng đọng để nghe ngẫm tiếng lòng đang muốn gì và cần gì. Dẫu là lạc lõng hay vạ vật thì cũng không ai biết được. Chỉ một chốc thôi, rồi bạn sẽ trở lại với đám đông ngoài kia và hòa vào dòng người đang xô bồ, vội vã. 


Có lúc bạn khao khát được quan tâm, nhưng sợ làm phiền đến người khác. Có lúc bạn mong cầu được tâm sự, nhưng sợ không có ai hiểu mình. Có lúc bạn muốn biết người khác nghĩ gì về bạn, nhưng lại sợ nghe phải những điều không hay. 


Những niềm vui tưởng chừng như đơn giản lại vô tình bị ngắt nghĩa bởi sự đa nghi từ những con người “lắm cảm xúc”.


Và đôi khi, bạn thường trân quý những mối quan hệ có một khởi đầu đẹp đẽ, hào nhoáng. Việc đó cũng giống như bạn luôn cẩn trọng và trân yêu một quả cầu thủy tinh khi vừa có trong tay vậy. Tuy rằng nó đẹp nhưng phải thật khôn khéo để biết cách gìn giữ. Sẽ không có một mối quan hệ nào tự nhiên lại trở nên đẹp đẽ hay vô tình xấu dần đi, tất cả đều dựa trên cái cách mà bạn bắt đầu và duy trì nó như thế nào. Đối với một vài mối quan hệ, dù là tri kỉ hay một tình yêu nồng nhiệt đi chăng nữa thì cũng dễ dàng rạn nứt nếu thiếu mất đi một trong ba điều tối cần “Chân thành – Tôn trọng – Yêu thương”. Càng về sau thì bạn sẽ càng thấu đạt được rằng những ai đã đến và đi ngang qua đời bạn đều sẽ để lại một dấu ấn đậm nhạt nào đó, chỉ là bài học họ dành cho bạn lại mang những ý nghĩa khác nhau. Trong thực tế, bạn phải chấp nhận một sự thật rằng là không phải lúc nào mình cho đi “cái gì” thì cũng sẽ nhận lại được “cái nấy”. Chính vì quy luật “cho và nhận” sẽ có đôi lần bị lạc nhịp và vượt ra tầm kiểm soát của bạn, nên nếu muốn đặt tâm thì hãy dành cho việc cho đi “cái gì” thì nhận lại “cái gì”.


Trong một mối quan hệ, bạn đã từng sai lầm khi để người khác lợi dụng lòng tốt của mình rồi chấp nhận bản thân chịu thiệt thòi, thậm chí có những thứ bạn không thể lấy lại được và ai đó cũng chẳng bao giờ cảm thấy lưu luyến hay trăn trở.


Nhưng rồi sau những va vấp lưng chừng bạn học được, là cách cải thiện “cái nhìn” của bản thân tốt hơn để không phải chịu thêm nhiều thiệt thòi.


Rồi vài cú ngã đưa ta trôi thật xa, bạn bè tốt quá quên đưa tay mình ra. Sài Gòn ơi, kìa cánh én lẻ loi lưng trời.


Tác giả: Mây

Nguồn: NHB Blue Team

Đăng nhận xét

0 Nhận xét