Mình đã rơi vào trạng thái tiêu cực trong một thời gian ngắn ngay sau đó. Bởi lẽ, công việc ấy cho mình một khoản thu nhập tuy thấp nhưng ổn định, cho mình xây dựng mối quan hệ bạn bè tốt đẹp và những kĩ năng mềm hữu ích. Nhưng mỗi ngày, mình không thực sự thấy vui khi gắn bó với nó. Mình vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, thậm chí làm tốt cả những điều vượt sức của mình. Mình vẫn luôn trấn an bản thân rằng mọi thứ vẫn ổn, mình nên kiên trì và cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, rồi mình sẽ lại tiếp tục.
Thế nhưng, có lẽ sâu trong mình mọi thứ đã vỡ vụn. Mình không yêu, nên trách nhiệm khiến mình mệt mỏi. Mình không hứng thú nên mọi thứ đều hóa thành áp lực. Mình sắp gục mất rồi. Thế rồi, vào một buổi sáng bình thường, chỉ một vấn đề nhỏ giữa mình và bạn cùng làm, mình quyết định lên tiếng và dừng lại. Vậy là bọn mình chấm dứt một “dự án” nho nhỏ đầy tâm huyết mà tụi mình đã cùng nhau xây đắp được. Mình hoàn thành những công việc cuối cùng cho chu toàn. Tạm biệt, cuối cùng mình cũng đã nói được lời này, vào một ngày bình thường và lòng mình nhẹ nhàng đến lạ...
Mình bắt đầu những chuỗi ngày nhàn rỗi, ngày ngày đến lớp, chiều đi thư viện, tối ghé nhà sách. Mình chưa tìm được công việc gì để kiếm thêm thu nhập cả, trong khi xung quanh mình bạn bè đang bận rộn với những giờ làm thêm. Có những hôm ngồi lướt Facebook mà mình thèm cảm giác được bận rộn để thấy bản thân đang hăng say, đang dồi dào tinh thần. Mình rải hồ sơ khắp các nơi, hỏi thăm đủ người có kinh nghiệm, vẫn chỉ nhận những cái lắc đầu. Mình sợ không? Mình chỉ sợ một chút thôi, nhưng cảm giác đáng sợ nhất là mình thấy mình vô dụng quá.
Nhưng rồi, mình lại nghĩ không cần phải vội. Vì nếu vội, biết đâu mình lại chọn sai một lần nữa. Hay đôi lúc mình cũng cố đánh lừa bản thân rằng chắc đang có cơ hội tốt hơn ở phía trước. Rồi mọi việc sẽ ổn, đơn giản vì mình tin rằng khi mình đang tìm kiếm thứ gì đó thì nó cũng đang tìm kiếm mình.
Những ngày tiếp theo, mình đã làm gì? Mình làm việc nhà. Vâng, bạn không nhầm đâu, mình làm hết tất thẩy công việc nhà. Vì lúc trước mình đi học đi làm về thì chỉ đủ thời gian để ngủ. Giờ là thời điểm thích hợp nhất để mình làm việc nhà đỡ đần cho ba mẹ. Mình làm một chân sai việc. Chính xác luôn. Ở nhà ai có gì cần sửa, cần mua gì, cần giúp gì, mình sẽ xung phong làm việc đó. Cứ như vậy, mình làm tất cả những gì có thể để bản thân không cảm thấy trống trải và rảnh rỗi.
Tất nhiên, việc nhà và giúp đỡ mọi người không thể nào chiếm hết quỹ thời gian “dư” của mình. Mình chăm chỉ học tập để nâng cao kết quả hơn so với các học kỳ trước. Mình lao đầu vào học ngoại ngữ, học đàn, học thêu, học tất tần tật những thứ mà trước đây mình không có thời gian học.
Mình còn đọc sách mỗi ngày, nghe nhạc mỗi tối, xem phim mỗi cuối tuần. Tự nhiên mình thấy mình vui hơn, hạnh phúc hơn bao giờ cả. Mình vẫn có ý nghĩa riêng nào đó chứ không phải trở nên vô nghĩa, chỉ vì mình mất việc làm. Mình vẫn không ngừng tìm việc và thử sức.
Rồi điều kỳ diệu cũng đến với mình. À không, giờ thì mình nghĩ đó là điều bình thường tất yếu. Mình nhận được mail trúng tuyển rồi, công việc mình mong ước bao lâu nay. Mình lại có công việc sau bao nhiêu ngày “nằm nhà”, mình nhận mail trong lúc vừa phỏng vấn xong ở một tiệm bánh nhỏ.
Mình nhận ra trong những ngày tưởng chừng vô vị, nhàm chán đó, mình đã không từ bỏ bản thân, tập trung tinh thần, sức lực để hoàn thiện, chuẩn bị đầy đủ hơn cho những trận chiến tiếp theo. Mình làm những điều bản thân thực sự yêu thích, rồi lại tìm được công việc bản thân luôn ước ao. Những ngày kia hóa ra chỉ là một thử thách tuyệt vời.
Thật tốt vì bản thân mình đã không từ bỏ, chìm đắm trong thất vọng quá lâu. Cảm ơn bản thân mình vì đã chọn đứng lên, yêu thương, trân trọng chính mình để hiểu và tìm được điều mình thực sự mong muốn.
Cho nên, mình muốn chia sẻ câu chuyện nhỏ của bản thân để mọi người luôn có niềm tin vào chính bản thân. Nếu bạn mệt mỏi, hãy dừng lại nghỉ chân. Nếu bạn tổn thương, hãy khám chữa để cứu lấy chính mình. Rồi sau đó, chúng ta lại tiếp tục những hành trình, chiến đấu thật dũng cảm.
Thất nghiệp, thất vọng, đổ vỡ hay thất bại chỉ là tạm thời. Mình chọn cách xem đó là một khoảng nghỉ để lấy lại sức, để dồn lực cho những chặng về đích đáng tự hào.
0 Nhận xét