Nếu một ngày bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy tự hỏi đâu là lý do mà bạn gắng gượng đến giờ phút này...
Mỗi người, tôi tin chắc rằng vẫn luôn có một niềm ẩn giấu sâu thẳm. Ai mà không có những trăn trở của riêng mình. Nhưng nếu một lúc nào đó cảm thấy mọi thứ chỉ là một sự gò ép ngột ngạt, hãy thả lỏng chứ đừng buông xuôi.
Người ta cứ nói mãi về lòng kiên cường, về sự lạc quan mà chẳng có ai nói với chúng ta làm thế nào để có thêm sức mạnh mà tiếp tục cố gắng. Mỗi người đều phải tự giữ cho mình năng lượng để bước tiếp. Mỗi hành trình đường đời đều rất dài, muốn đi xa bản thân phải là người đầu tàu vững vàng và tỉnh táo hơn cả. Đã có lúc hừng hực lửa lòng thì cũng phải có lúc mệt nhoài cần ngơi nghỉ. Đừng hoang mang, đừng chùng lòng.
Mẫu số chung của những thất bại đó là thay vì dừng lại để nghỉ ngơi, chúng ta đều dừng lại để bỏ cuộc. Mẫu số chung của của những kẻ không đi đến cùng được điều mình chờ đợi, không phải là không thể làm được điều đó mà là không thể làm nó đến cùng.
Con người là một bản ngã kèm theo hai thứ song hành là bản năng và bản lĩnh, bản năng con người là tìm kiếm ánh hào quang và những lời trầm trồ khen ngợi, nhưng chỉ những ai bản lĩnh tỉnh táo mới biết những điều đó không phải là đích đến, càng không phải là sức mạnh. Nó chỉ là một thứ thách thức để chúng ta tôi luyện mình thành con người khiêm tốn không mụ mị trước những lời khen. Còn đích đến cuối cùng chính là thứ mục tiêu ban đầu mình đặt ra. Nếu một người ngay cả mình muốn gì cũng không biết thì có đi con đường nào hay nó dẫn về đâu cũng đều không mấy quan trọng. Và sức mạnh, chính là thứ nội tại hình thành bên trong con người qua những ngày tháng gian khó, nhìn thấy cái giá xứng đáng mà mình sẽ nhận lại sau những gì đã đánh đổi. Chẳng ai cho mình niềm tin và nghị lực, người ta chỉ nói về chúng như 1001 bài văn mẫu khác nhau chứ chẳng bao giờ có ai nói làm thế nào để có được. Cách duy nhất là đến tự bản thân mỗi người. Nhìn lại đoạn đường đã qua, hướng đến tương lai phía trước, rõ ràng với những gì đặt ra và hướng đến, mệt mỏi thì buông lỏng nghỉ ngơi, không buông xuôi bỏ cuộc.
Cùng một con đường, đừng bao giờ ngó ngang ngó dọc so đo tự hỏi tại sao mình ở vị trí trước hay sau người khác, nơi xuất phát và đích đến của mỗi người không giống nhau. Hãy tự hỏi, mình có mặt trên đoạn đường đó là vì cái gì và muốn đi xa đến đâu. Tập trung vào giấc mơ của bản thân và ngừng mang nỗ lực của mình ra so đo với nỗ lực người khác. Đó mới là thứ phong độ của người đi được đường dài.
Tác giả: An Trương (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét