Có người nói “Nếu số phận chia cho bạn những quân bài xấu, hãy để sự khôn ngoan biến bạn thành người chơi giỏi.”
Còn tôi thì cứ mãi trăn trở, có cách nào để đừng ví cuộc đời mình chỉ như một canh bạc được không? Có cách nào để sống mà không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thắng thua được không? Có cách nào để con người với con người, đừng làm tất cả cuối cùng vẫn chỉ vì cái danh hiệu “người chơi giỏi” để đắm chìm ngụp lặn trong biển cả của tán dương và trầm trồ của thiên hạ được không?
Mỗi người chúng ta đều có những giấc mơ và mục tiêu khác nhau. Nhưng cái mà con người hướng đến sẽ chi phối rất lớn đến cách mà con người hành xử. Có một dạo, tôi nghe một người bạn bảo rằng cô ta vừa đánh mất một mối quan hệ quan trọng chỉ vì cách mà họ nhìn nhận các vấn đề không còn có thể dung hoà được nữa. Một người hướng đến lý tưởng, một người hướng đến tiền. Một người hướng đến thực lực, một người hướng đến danh tiếng. Một người coi trọng liêm sỉ, một người tôn thờ mẹo vặt và sự khôn lỏi. Vì khi ngồi xuống đối diện nhau, họ chẳng còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe những tiếng nói đi ngược chiều nhau được nữa. Thế là tan vỡ.
Tôi đã có lúc nhìn lại mình. Nhìn lại những người bên cạnh mình. Bản thân tôi cũng có chút lo sợ có một ngày những lý tưởng của mình không còn phù hợp với thế giới thực tế ngoài kia. Càng trưởng thành, càng ít bạn. Tôi ngại phải bày tỏ suy nghĩ vì sợ sự phán xét. Tôi ngại bày tỏ hạnh phúc vì sợ sự đánh giá. Tôi ngại bày tỏ sự thành công vì sợ miệng đời. Càng lớn, tôi càng có nhiều e ngại khi bản ngã của mình càng ngày càng đi ngược với thời đại mà mình sống. Tôi hiểu rằng tôi không thể là gã thanh niên mãi đứng một chỗ chờ đợi niềm cảm thông và những vuốt ve dịu dàng của cuộc sống. Bởi vì khi tôi bận nghĩ về cuộc đời, về lòng người, người khác lại đang bận nghĩ về những quân bài trong tay họ. Ai mà chẳng mong mình sẽ là kẻ xưng danh sau cùng. Chỉ có tôi, là mong sau tất cả, mọi điều chỉ vừa vặn trong bốn chữ bình an tự toại. Thích điều mình làm. Làm điều mình thích. Được phép cáu giận cọc cằn trước những điều trái tai gai mắt. Được phép hát ca hò reo khi lòng hân hoan tột độ. Được phép yếu lòng khi va vấp tổn thương. Được phép sa lầy ra khỏi những chuẩn mực như gia đình, chồng vợ, con cái đang trói chân gã thanh niên vừa mới ra khỏi nhà được một đoạn. Được phép tự do đi hết vài năm trẻ trung và sau hết tất cả, được ngạo mạn ngửa cổ lên trời tự hào dẫu với mây xanh của ngày nắng đẹp hay mây xám của những ngày vần vũ, dù sao đi nữa, tuổi trẻ đã trọn vẹn.
Khôn dại kia trả hết cho những ai ví đời mình như canh bạc. Còn tôi thì không chơi đỏ đen càng không muốn đời mình bị động vào câu may rủi, nên chỉ xin giành về mình nguyên vẹn trí tuệ này, con tim này, để trước sau như một, sống kiêu hãnh với những giá trị mà mình từng ngày có và theo đuổi.
Tác giả: An Dương (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét