Giáo viên thường nói học để lấy kiến thức, điểm chác không quan trọng. Nhưng dựa vào đâu họ có thể khẳng định như vậy? Thế giới học đường cũng tàn khốc không kém gì thế giới rộng lớn ngoài kia, điểm của học sinh cũng chẳng khác gì tiền của xã hội người lớn. Kẻ có điểm cao cũng như kẻ có nhiều tiền vậy. Họ được cả xã hội coi trọng và khen thưởng, ấy nhưng có mấy ai quan tâm điểm ấy có từ đâu ra, từ thực lực hay từ túi tiền của xã hội ngoài kia. Điểm thấp cũng đáng sợ như những con người nghèo hèn cố gắng xoay sở để có miếng cơm manh áo qua ngày. Áp lực lắm, đáng sợ lắm!
Chỉ vì cái nhìn của kẻ khác, chỉ vì để được công nhận, thức đến 1,2 giờ sáng để học hành, ăn uống ngủ nghỉ thất thường, chạy đôn chạy đáo đi học thêm, áp lực chồng chất áp lực, ngày lại qua ngày tựa như một con robot từ bỏ khoảng thời gian mang tên thanh xuân học đường mà đâm đầu vào con đường với 3 địa điểm: nhà, trường và lớp học thêm. Khổ sở như vậy có đáng không? Ai dám nói không đây chứ? Những con người không có gì ngoài tuổi trẻ, thời gian và lòng tự tôn cao ngất kia ra thì dựa vào đâu để nói không đáng, dựa vào đâu để buông bỏ cơ chứ? Biết là khốc liệt, biết là áp lực nhưng vẫn không dám dừng lại nghỉ chân bởi chỉ cần ta dừng lại trong giây lát là đã có bao nhiêu kẻ vượt qua ta, bởi khi ngoảnh đầu lại là gương mặt khắc khổ của mẹ, tấm lưng mòn mỏi của ba, hay niềm mong chờ của bà. Sao ta dám dừng lại đây? Thôi thì đành tiếp tục cất bước, cố khuyên nhủ rằng mình sắp tới cánh cổng kia rồi!
Hy vọng các bạn sẽ vẫn kiên trì, đừng lười biếng, đừng mê mang, đừng bỏ cuộc, đừng tùy tiện theo dòng chảy. Đừng để ngọn lửa trong đôi mắt mình bị dập tắt. Bạn thân mến à! Đừng lo lắng. Tôi sẽ luôn bên bạn!
Tác giả: Nguyễn Thùy Trang (Thành viên NHB-Blue Team)
0 Nhận xét