Tôi yêu sách, yêu những không gian đơn thuần của văn hóa đọc chứ không phải một tổ hợp của đồ lưu niệm, văn phòng phẩm và xen lẫn đâu đó là dăm ba đầu sách với những chiếc bìa bóng bẩy. Tôi yêu cách đôi chân ai bước khẽ qua từng hàng sách nặng trĩu còn vương mùi mực giấy, yêu cách đôi ngón tay ai lần giở từng trang sách ngà, yêu ánh mắt ai huyền hoặc sáng tựa trời sao.
Tôi yêu sách và nhiều người cũng vậy, họ cũng đọc vì họ yêu hay đơn giản là họ đọc vì họ cần đọc.
Với cá nhân tôi, tôi chỉ nghiền ngẫm một cuốn sách vì tôi thật sự muốn chứ không phải là vì nó nằm trong top những cuốn sách được khuyên đọc để phát triển bản thân, để đổi đời hay vì một mục đích nào khác. Áp lực từ hiệu ứng đám đông và sự ràng buộc có thể hữu ích đối với một công việc nào đó nhưng riêng với một hành trình cần sự bền bỉ và tiềm ẩn đâu đó vài thách thức thì đam mê luôn luôn là kim chỉ nam. Tôi từng đọc “Nhà giả kim” chỉ vì ai ai cũng đọc và dòng chữ hào nhoáng bên ngoài bìa sách “Cuốn sách bán chạy thứ 2 chỉ sau Kinh thánh”, tôi đọc nó một cách qua loa và đại khái, đọc để thể hiện mình đã đọc và tôi bỏ lỡ hàng loạt giá trị tư tưởng mà tác giả gửi gắm. Để rồi giật mình khi lần thứ hai tôi đọc nó mới mẻ như cách lần đầu tôi tiếp cận, lạ lẫm, không chút gì đọng lại sau lần đầu lật giở, tôi giật mình về văn hóa đọc của bản thân. Tôi từng mong chờ sự đổi thay trong suy nghĩ, thậm chí là thay đổi một cuộc đời như cách mà người ta quảng cáo cho cuốn sách ấy, nhưng những gì cho đi hời hợt hòng đạt được mục đích vụ lợi thì kết quả cũng sẽ tầm thường không hơn.
Yêu cũng vậy, hãy yêu vì thật sự muốn yêu, thương vì thật tâm muốn thương và chỉ yêu khi đã sẵn sàng để yêu. Một bàn tay co ro, chà xát bên trong túi áo khoác, một ghế trống chốn quán xá xô bồ, một vài lời thúc giục của bạn bè, thân hữu đôi lúc cũng khiến ta chạnh lòng, thôi thúc ta chóng vánh kiếm tìm một nửa. Thế những, cái gì nhanh đến thì cũng sẽ nhanh đi, tay nắm vội thì sớm hững hờ, chỗ trống điền bừa bãi thì ai dám chắc sẽ đủ đầy. Đừng cố hiến dâng một tình cảm không trọn vẹn để rồi cho nhau những trái tim đầy vết xước.
Thay vì cố hạnh phúc trong khuôn mẫu chuẩn mực mà người đời vẽ ra sao không thử một lần hạnh phúc với nỗi cô đơn không cô độc, với cái tôi yêu đời, yêu cuộc sống.
Tác giả: Lê Ngọc Như Quỳnh (Thành viên NHB-Blue Team)
2 Nhận xét
Hay quá
Trả lờiXóahay lắm nhé
Trả lờiXóa