Nếu một ngày

Thực ra, ai trong mỗi chúng ta đều mang trong mình những nỗi đau cả. Đôi khi chúng dằn xéo chúng ta cả cuộc đời này. Chúng ta vẫn phải sống. Và lựa chọn. Hoặc quên hết và bước tiếp hoặc cùng chung sống với chính nỗi đau ấy. Nỗi đau mà ta không thể nào quên được ắt hẳn là điều tồi tệ nhất đã xảy ra cho mình. Nhưng tất cả rồi cũng sẽ chẳng còn gì cả, phải không? Ngày mai vẫn sẽ đến, ký ức chỉ là một phần, hãy gác lại và tiếp tục một cuộc sống rực rỡ hơn thế. Có những sự sai lầm mà ta không bao giờ lý giải được, sự lạ lùng của cuộc đời này chỉ còn cách duy nhất là đối diện và chấp nhận.

(Hình ảnh trích từ phim “Nhắm mắt thấy mùa hè”)

Mình vừa xem một bộ phim, "Nhắm mắt thấy mùa hè", xem xong sụt sùi không ngủ được. Có phải chuyện tình nào cũng buồn như thế? Có phải ai xa nhau mãi mãi rồi cũng để lại cho nhau những dằn vặt mãi? Có lẽ mình chưa đủ trải nghiệm để trả lời những câu hỏi này. Nhưng, mình biết, một khi tình cảm đã trao đi cho một ai đó thì nó sẽ phải là một tình cảm rất chân thành. Đôi khi là sự yêu thương đó còn hơn cả sự yêu thương ta dành cho chính bản thân này. Có những kết cục sẽ rất đẹp, và cũng lắm người chỉ nhận lại được tổn thương. Họ cứ mãi ôm ấp nỗi tổn thương ấy, nuôi lớn chúng dần dần, chính bản thân họ cũng dần chìm trong khổ đau ấy. Có khi là đến lúc chết linh hồn của họ vẫn còn dằn vặt về điều ấy. Mình tự hỏi rốt cuộc đau khổ như vậy thì được gì nhỉ? Khi mà, ngoài kia còn có nhiều điều bình yên đang chờ họ khám phá, những hạnh phúc nho nhỏ luôn chờ đón họ, những điểm đến đang chờ họ khám phá. Đơn giản là chỉ vì ta chưa học được cách buông bỏ. Bạn cầm một cốc nước nóng, tay bạn sẽ bỏng, bỏ nó ra, sẽ hết. Không phải là hết mà sẽ vơi dần. Nỗi đau cũng vậy, chấp nhận và buông bỏ, cứ thế và mỉm cười. Để mọi chuyện thật tự nhiên và trôi đi sẽ tốt. Chấp nhận để mạnh mẽ bước tiếp. Buông bỏ để hạnh phúc hơn. Cứ vậy an yên mà sống. Dẫu cho tổn thương quá lớn, ta không thể hay nói đúng hơn là sợ, sợ phải trao đi rồi tổn thương một lần nữa, ta vẫn có thể tin vào chính bản thân mình. Đứng đánh mất chính mình, cuộc sống vẫn tốt đẹp chán!

(Hình ảnh trích từ phim “Nhắm mắt thấy mùa hè”)

Trong bộ phim mình vừa xem, có một điều mình ấn tượng vô cùng đó là cách mà mọi người viết một điều gì đó lên những tấm ảnh, bắt đầu với cụm từ "Nếu một ngày". Đó là sự giả sử, giả sử những điều tồi tệ nhất đến với bạn, bạn sẽ lựa chọn xử trí ra sao. Sau mỗi câu hỏi ấy, có thể bạn sẽ nhận ra được mục đích sống của bản thân là gì. Hãy thử một lần, đặt ra cho mình những câu hỏi, rồi lại từ từ tìm ra câu trả lời cho bản thân, bạn sẽ biết rõ, rốt cuộc điều gì là quan trọng hơn cả đối với bạn...

Nếu một ngày, bạn biến mất khỏi thế giới này, thứ duy nhất bạn mang theo là gì?

Nếu một ngày, bạn biến mất, thứ bạn nhớ nhất là gì?

Nếu một ngày, bạn mất đi, bạn sẽ để lại điều gì?

Nếu một ngày...

Đăng nhận xét

0 Nhận xét