Trên thế giới này, sẽ luôn có một vài khoảnh khắc đặc biệt, không cho phép bạn đa sầu đa cảm. Sự yếu đuối của bạn, sự chới với không một ai giúp đỡ của bạn và cả những oan ức của bạn. Bạn đều phải học cách tự vỗ về và tiếp nhận chúng. Ngoài chính bản thân mình ra, sẽ không có một ai có thể làm điểm tựa cho bạn.
Bạn bè có thể tán gẫu cùng bạn, cho bạn những lời an ủi động viên. Ba mẹ có thể sẽ nói với bạn, dù bất kể có xảy ra chuyện gì, nhất định vẫn phải kiên cường, người yêu bạn có thể sẽ chia sẻ với bạn, bảo vệ bạn. Nhưng bạn có từng nhận ra chưa? Tất cả những thử thách xuất hiện trong cuộc đời bạn, bạn vẫn phải một mình đối mặt và chiến đấu với chúng. Sẽ không có ai, không có một ai có thể thay bạn gánh vác phần trách nhiệm này, gánh vác sự khó khăn này, và cũng không có một ai, thực sự đồng cảm với những trở ngại mà bạn đã-đang-và sẽ phải trải qua…
Bạn phải hiểu rằng, mọi chuyện khó khăn đều là chuyện tốt, chúng thôi thúc bạn tiến lên, khiến bạn càng thêm mạnh mẽ, và cũng tiếp thêm sức mạnh cho bạn. Nếu bạn chỉ can tâm sống một cuộc sống bình thường, vậy thì bạn sẽ chỉ đối mặt với những điều bình thường, ngày này qua ngày khác sẽ không có cái gọi là “trải nghiệm” ; không có cái gọi là “trưởng thành” !
Thực ra mỗi chúng ta đều giống nhau, đã từng có lúc trải qua cảm giác như sắp không trụ vững được nữa. Nhưng chúng ta đều đã bước qua được, không phải sao?
Bạn chút bỏ những sợ sệt và lo lắng, dần dần trở nên ôn hoà và ung dung. Tôi hy vọng bạn ghi nhớ rằng, một mình bước ra cuộc đời, nhất định phải biết chăm sóc bản thân thật tốt. Bởi chẳng có điều gì quan trọng hơn điều này, sau này bạn sẽ phát hiện, hoá ra những lúc chúng ta cần có một người để tựa vào nhất, rốt cuộc vẫn là tự bản thân chúng ta cố gắng vượt qua chúng. Tôi biết, bạn sẽ tự thu vén cho cuộc sống của bạn, và bạn cũng sẽ trở thành một con người thực sự “chẳng có gì đáng để sợ hãi cả!”
Con đường sau này, bạn phải tự mình bước đi rồi. Tôi chúc bạn vạn sự thắng ý!
Lảm nhảm một chút: Tôi vẫn còn nhớ trong truyện “Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy” của Đồng Hoa. Tôi rất thích 1 nhân vật phụ nhưng theo tôi thấy là đóng vai trò khá quan trọng trong cuộc đời của La Kỳ Kỳ, và cậu ấy có vô số những câu nói sẽ khiến bạn cảm thấy như bản thân mình đã được khai sáng ra rất nhiều điều vật. Tôi sẽ xin được trích lại một đoạn văn mà tôi nghĩ khi đọc xong, các bạn sẽ càng cố gắng vươn lên từng ngày.
[…Trần Kình hỏi La Kỳ Kỳ có còn kiên trì với ước mơ của mình không? Kỳ Kỳ đã trả lời cậu ấy rằng : - “Vẫn kiên trì, nhưng rất gian khổ, đôi lúc mình chẳng biết mình đang kiên trì vì cái gì nữa.”
“Đến khi nào cậu lên tới đỉnh núi, cậu sẽ hiểu, nếu cậu bỏ cuộc giữa đường, thì cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Đừng bao giờ từ bỏ! Nếu cậu từ bỏ được một lần, vậy thì cậu sẽ quen với việc cứ gặp khó khăn là sẽ nản chí, sẽ bỏ cuộc, nhưng nếu cậu vượt qua được bản thân mình lúc ấy, thì cậu cũng sẽ quen với việc luôn bước qua sóng gió để tiến về phía trước, nhìn thì tưởng đấy là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng thực ra ảnh hưởng vô cùng lớn, sẽ khiến cuộc đời cậu hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.”…]
0 Nhận xét