Đây
không phải lần đầu tôi viết về Nhà tôi.
Nhưng
dù là khi nào thì tôi vẫn luôn muốn nhắc lại lời mẹ nói “ Nhà tôi thật sự rất
giàu có ”
Nhà
tôi không to, dĩ nhiên không thể nói là nhỏ. Nhưng với tôi, nó là vừa
đủ để đong đầy tình thương. Nhà tôi nghèo, cái này thì phải nói
thẳng, thế nhưng mỗi khi bác trưởng xóm để xuất cho hộ nghèo mẹ tôi
luôn bảo “ Có cái danh hiệu hộ giàu không cho em xin nhận ạ ”. Nhà tôi
giàu cái gì ? Ban đầu tôi cũng thắc mắc lắm.
Nhà
tôi có một mình 1 cái loa, một mình 1 cái bóng đèn cả trăm oát. Cứ
sáng sáng loa nó đánh thức rất đúng giờ. Giọng người đọc lúc hay
lúc dở, từ họp hành, thông báo bón phân cho đến đánh bả chuột, tư vấn tránh
thai, Nhà tôi đều ngấm đẫy đà nhất xóm. Cứ đến chập tối là đèn sáng,
Nhà tôi cũng sáng nhất. Ngẫm cũng đúng, ánh sáng lẫn âm thanh đủ
cả, thế là giàu rồi.
Nhà
tôi có hẳn một cái cân 1 tạ. Thực ra là mua chung với nhà dì tôi nhưng đa phần
để ở nhà tôi. Từ khi nhà bán gạo thì nó mới được chưng dụng nhiều chứ trước kia
xem ra khá là vô dụng. Có cái cân to, cả xóm mượn dùng, từ cân gà, đến cân lợn,
rồi cân ngô, cân gạo. Nhưng tác dụng lớn nhất của nó mà mẹ tôi gọi là “ kiểm
tra sức khỏe ”. Ai đi qua thấy nó là nhảy lên cân kiểm tra bản thân, trẻ con
cân hàng tháng ra luôn nhà tôi đỡ phải ra trạm xá, mấy cô bé hàng xóm đang giảm
cân thì chỉ tranh thủ lúc không có ai là nhảy vội vàng lên rồi nhảy xuống ngay.
Nói chung là nó là 1 thứ vô cùng giá trị mà cả xóm chỉ nhà tôi có. Có cái thứ
mà người khác không có đích thị là giàu rồi.
Nhà
tôi có một cây khế 9 năm tuổi chĩa thẳng ra đường. Nó là cây cho bóng
mát, cây cho quả ăn và cây gắn kết tình làng nghĩa xóm. Cũng may là
nó ra rất nhiều quả. Mỗi lần về quê trèo lên hái khế, mẹ tôi đứng
dưới gốc, gặp ai đi qua cũng mời, lấy cái lí do “ khế lành lắm nên ăn đi ” thành ra
người chẳng muốn ăn cũng cố cầm lấy vài quả. Thế là thành ra mời
toàn quả ngon đến mình thì chỉ còn đôi ba quả. Được cái, ai nhận
khế cũng cười tươi lắm, thành ra dù có nhiều lần trèo khế rách
quần, mệt bở hơi tai trên ngọn vẫn cố nhẻ nhởn quẳng xuống 1 nụ cười
tươi nhất. Biết bao lần đang ngủ, mấy em cấp ba gọi loạn lên vào xin
khế, gà gà chạy ra nhận ngay vào mặt “ Bọn em mặc quần dài, anh
trèo hộ bọn em luôn ”. Ngẫm lại thấy đúng, nhiều khế cũng có thể
gọi là giàu.
Sân
nhà tôi khá rộng và thường xuyên trở thành bãi gửi xe đạp cho hội
học sinh cấp 3. Ban đầu chúng hay để nhờ vì hay vào mua hàng ở quán
nhà tôi. Rồi thì chúng trò chuyện nhiều với mẹ tôi, nhà chúng cũng
nghèo và nhiều khế. Một năm trông xe không công đổi lấy những nụ cười,
những tiếng gọi thân mật sau mỗi giờ tan học. Một năm sau, chúng đỗ
đại học hết, chúng lên nhà chúc Tết, bất ngờ và vui đến lạ. Cũng
vì chúng mà ai cũng tưởng nhà tôi lắm xe đạp, hay nói đúng hơn là
giàu vì nhiều xe đạp.
Nhà
tôi không to, nhưng đông trẻ con đến chơi lắm. Phần vì nhà bán hàng,
phần vì chúng đã quen chạy nhảy hò hét trên sân mà chẳng bị ai quát
mắng. Từ sân tập xe, sân cầu lông, sân cho trẻ ăn cho đến cả sân bóng
đá. Chúng hét, chúng cười, chúng nô đùa rồi chúng khóc. Ngoài những
lúc đau đầu ra còn lại thì vui lắm. Đông trẻ con, lắm tiếng cười,
lại có vẻ giàu rồi.
Nhà
tôi luôn là nhà đèn sáng muộn nhất xóm. Chẳng phải vì tôi chăm học
đâu mà là đèn của mọi người đến xem tivi. Không phải nhà họ không
có, mà chắc là vì họ thấy vui. Mấy chị em chia nhau từng hột ngô
rang, vài cái bỏng bộp, vài miếng khế, nói chuyện to hơn cả tivi,
phim thì chẳng xem mà toàn đi nói chuyện ngoài lề. Mỏi mồm thì buồn
ngủ, ai nấy cũng gật gù lia lịa mà mỗi khi mình nhẹ gọi “ Bác ơi ”
là giật mình nay nảy “ Tao vẫn đang xem, ngủ đâu mà ngủ ”. Và mọi
thứ kết thúc khi nhạc kết thúc phim vang lên, ai về nhà nấy và không
quên hứa hẹn tối mai lại sang xem. Phong cách xem phim nông dân chân
chất, làm lụng cả ngày hơi sức đâu mà xem, ấy thế mà mai vẫn thuộc
nội dung lắm, rồi thì thi nhau kể lại, chẳng may có ai kể nhầm là tất cả nhảy
vô nói lấy nói để. Chân chất, mộc mạc đúng chất nông dân lắm lắm. Đấy, cái
chất nông thôn đầy ắp ấy xem chừng cũng có thể gọi là giàu.
Bạn
bè tôi về chơi đều nói Nhà tôi có cái gì lạ lắm, thân mật lắm, nhẹ
nhàng lắm và thôn quê lắm. Dù có thiếu thốn, dù có vất vả, dù có
đau thương nhưng tình cảm là thứ chẳng bao giờ thiếu. Nó cộng thêm
với những thứ giàu có kể trên thì đúng là nhà tôi giàu thật. Tôi
hạnh phúc vì nhà tôi có cái giàu ấy, cái giàu mà không phải nhà
nào cũng có được. Tôi tự hào về nó lắm. Tôi học được ở nó nhiều
lắm. Chính ngôi Nhà này đã dạy tôi cách yêu thương và san sẻ yêu thương,
và tôi luôn quan niệm đó là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Khi
người khác hỏi, điều gì khiến tôi trở thành người như bây giờ ? Yêu
điều gì nhất ? Tự hào về điều gì nhất ? và điều gì là quý giá
nhất ? Tôi chỉ có duy nhất 1 câu trả lời mà thôi. Đó là Nhà tôi.
Hãy
luôn trân trọng “ Nhà tôi ” của riêng bạn nhé
0 Nhận xét