Hạnh phúc có rất nhiều thang bậc, và tất cả chúng đều đáng được chúng ta nâng niu, trân trọng, mưu cầu.
Những hạnh phúc đến từ vật chất mà nhiều người trẻ mê mẩn như có smartphone, túi, ví, áo quần đẹp... cũng vậy, nó không phù phiếm một chút nào, nó là những hạnh phúc mà nhiều người trong chúng ta muốn. Xin kể một câu chuyện...
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, trên thế giới này xuất hiện một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất hiền từ, rất bao dung, rất nhân hậu. Người phụ nữ ấy được chúng ta gọi là "bà mẹ trái đất".
Trải qua rất nhiều thời gian để nhào nặn hình hài và kết tụ tình yêu thương của mình, cho đến một ngày, người phụ nữ sinh hạ được một đàn con.
Chúng rất xinh xắn, đẹp đẽ và hoàn thiện. Đó là loài người. Phụ nữ kia tràn đầy hạnh phúc, bà hăm hở tìm kiếm, sửa soạn thật nhiều những đồ ăn, thức uống, vật dụng tiện nghi để dành tặng cho những đứa con của bà.
Đúng lúc ấy thì người chồng của bà xuất hiện. Người chồng này đã từng có những người vợ và những đứa con trước đó, chúng hư hỏng vì quá được nuông chiều, và vì thế, để không mắc phải sai lầm tương tự, ông bắt người phụ nữ kia phải để mặc loài người, để mặc đứa con của mình. Ông muốn chúng phải tự mưu sinh, tự vật lộn, tự trưởng thành. Ông là hiện thân của Quy Luật.
Người mẹ Trái đất rất thương yêu những đứa con của mình, nhưng bà không thể làm trái lời người chồng được. Bà đành cuốn chúng vào những chiếc chăn mềm mại, đặt chúng vào những chiếc nôi, treo chiếc nôi đó dưới một cây táo, và cầu mong sao thiên nhiên sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành.
Kể từ đó, những đứa trẻ kia, loài người, phải tự mình đối mặt với cuộc sống trần trụi, không có sự chăm sóc từ người mẹ dịu hiền, không có sự chỉ bảo của người cha trí tuệ. Chúng phải sống độc lập.
Những bản năng tự nhiên đánh thức các giác quan của đứa trẻ. Chúng đã biết dùng mắt để ngắm nhìn thế giới xung quanh, dùng tai để lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, dùng tay để sờ soạng và nắm bắt các đồ vật.
Và khi chúng cảm thấy đói, thấy khát, chúng nhặt những trái táo rớt xung quanh để bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến... Những trái táo làm lưỡi chúng cảm thấy ngọt ngào, làm mũi chúng cảm thấy thơm tho, làm cho cổ họng chúng bớt khô rát, và làm cho dạ dày của chúng được lấp đầy. Chúng cảm thấy dễ chịu với điều đó, và chúng gọi đó là hạnh phúc.
Thế nhưng, do không có được sự dạy dỗ từ ba mẹ, những đứa trẻ kia lớn lên rất chậm. Hàng vạn năm qua chúng vẫn chỉ biết sử dụng đôi mắt, đôi tay và cái miệng để phục vụ cuộc sống của mình. Với chúng, như thế là đủ rồi, vì chỉ cần thế thôi.
Chúng đã có những trái táo tươi ngon để ăn, chúng vẫn có chăn ấm để nằm, chúng có những chiếc nôi đung đưa để nghịch ngợm, và chúng biết ngắm ánh sáng long lanh của mặt trời chiếu qua những kẽ lá.
Chúng chưa biết đôi chân của mình dùng để làm gì, chúng cho rằng đôi chân đó chỉ dùng để cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của chiếc nôi.
Chúng chưa biết đi!
Trong khi, mùa xuân đang qua dần, những trái táo đã ngày một khan hiếm, và nhu cầu ăn của chúng ngày một lớn hơn... Chúng bắt đầu cảm thấy thiếu thốn, khó chịu, nhưng chúng không biết làm thế nào cả.
Một vài đứa trẻ trong chúng được treo nôi ở những vị trí thuận lợi nên vẫn đầy đủ táo để ăn. Một vài đứa trẻ khác phải tranh cướp của nhau vì đang ở gần nhau quá. Và một vài đứa trẻ thì ở tít ngoài rìa của cây táo, chúng rất ít táo, nên luôn phải cố gắng vươn tay ra thật xa để với được những trái táo rụng. Và trong những cuộc tranh cướp như thế, trong những lần cố vươn tay ra như thế, một đứa trẻ nào đó bị ngã ra khỏi chiếc nôi của mình. Nó bị rớt xuống đất.
Kỳ diệu chưa kìa - lần đầu tiên, chính trong cái lúc bị rớt xuống đấy ấy, cơ thể của nó đưa ra những tín hiệu xuống đôi chân, bắt đôi chân kia phải cựa quậy, phải chống đỡ cho cái cơ thể đang rớt xuống ấy. Đứa trẻ ngạc nhiên tột độ, rồi nó mơ hồ hiểu ra rằng, à đôi chân của mình hẳn là sẽ được dùng để làm một điều gì đó có ích, nó không chỉ dùng để đặt vào trong chăn đâu.
Thế rồi, đứa trẻ kia tập trung hết tâm trí của mình để cảm nhận đôi chân.
Nhận ra những tín hiệu từ nó, cảm nhận những chuyển động của nó, và đưa ra những mệnh lệnh để điều khiển nó.
Đôi chân kia bắt đầu biết co, biết duỗi, biết đạp, biết phối hợp với nhau để giúp đứa trẻ kia có thể bò trên mặt đất được. Và, cái sự bò ấy đã mang lại cho đứa trẻ đó nhiều táo để ăn hơn. Chúng cố gắng bò mãi, bò mãi...
Đôi lần, đứa trẻ đó bò ra tận rìa của cây táo, rồi nhìn ra phía xa hơn mà không còn, không còn thấy trái táo nào nữa, nó vô tình nhìn lên trên, bắt gặp những trái táo tươi ngon còn ở nguyên trên cây chỉ cao hơn tầm mắt của nó một chút. Nó thử giơ tay lên để hái, một tay, một tay thôi đã.
Rồi những trái táo cao hơn, nó phải dùng một tay để níu cành xuống, và một tay để hái quả, thế là nó đã đứng lên được bằng hai chân, rồi nó đi được bằng hai chân.
Đến lúc ấy, nó đã không còn phải lo lắng băn khoăn về việc hái những trái táo nữa.
Qua đi những giây phút sung sướng vì có thể hái được những trái táo ngon nhất bằng đôi tay của mình, qua đi những nỗi ám ảnh vì không có gì để ăn. Đôi lần đứa trẻ kia nhìn lại về phía gốc cây táo, nó nhìn thấy những người bạn mình ở đó, vẫn thản nhiên đung đưa trên những chiếc võng, vẫn tranh nhau từng trái táo rụng xuống trong nôi, vẫn chơi đùa với chiếc nôi đã cũ mèm, vẫn giương đôi mắt ngây thơ thèm khát những trái táo cao tít...
Rồi nó nhìn ra xung quanh, nó nhìn ra xa, rất xa... Nó thấy một đồng cỏ trải rộng mênh mông, những bông hoa mọc đầy hai bên lối đi, những cây xoài, cây ổi, cây me thấp thoáng đâu đó, những hồ nước trong xanh in bóng mây trời. Nó sẽ làm gì nhỉ, tất nhiên là sẽ không trở về nằm trong chiếc nôi kia nữa, nó hái một vài trái táo mang theo bên mình, và nó lao mình ra không gian mênh mông kia, nó chạy...
Đôi chân nó lướt lên trên thảm cỏ êm mượt, đôi tay nó xòe rộng ra để cảm nhận từng ngọn gió lướt qua các kẽ tay, đôi mắt nó tràn ngập màu sắc lung linh của nắng sớm, đôi tai nó tràn ngập những âm thanh của họa mi, và lồng ngực nó căng phồng hương hoa đồng nội... Nó hiểu rằng, đây mới là hạnh phúc thực sự.
Sau một ngày rong chơi thỏa thích như vậy, buổi tối, đứa trẻ kia trở về với gốc táo quen thuộc của mình. Đặt mình lên chiếc nôi đã cũ ký ấy, nhưng nó lại cảm nhận được một cảm giác rất lạ. Chiếc nôi ấy chưa bao giờ lại trở nên mềm mại như vậy, êm ấm như vậy. Nó tự hỏi, sao ngày trước mình không nhận ra được những cảm giác này? À, vì những cảm giác ấy chỉ có được khi nó sử dụng chiếc nôi kia với đúng vai trò của chiếc nôi, nó là nơi nghỉ ngơi sau một ngày chạy nhảy mệt mỏi. Và rồi, đêm ấy, nó ngủ thật ngon!
Và khi bạn đã lựa chọn cho mình một con đường, bạn sẽ phải tập bò, tập đi và tập chạy. Bạn sẽ phải nỗ lực không ngừng, trả giá không ngừng cho những vấp ngã, nhưng bạn sẽ luôn có những trái táo ngon hơn để ăn khi bạn đói, bạn sẽ luôn có những bản năng mách bảo bạn phải đứng dậy, và bạn sẽ luôn có sự giúp đỡ từ những người đã biết bò, biết đi, biết chạy trước mình.
0 Nhận xét