Em tám tuổi , đôi mắt to tròn với nụ cười đáng yêu như bao đứa trẻ khác , chỉ là cuộc đời thì không ... Có được gọi là cuộc đời không , khi em mới còn là một đứa trẻ , vô cùng ít tuổi , đã mắc căn bệnh ung thư không thể chữa được ...
Tôi phụ trách tổ chức văn nghệ và trò chơi cho các em nhỏ . Khi đến phần hỏi ước mơ , em nói : " Em ước sống được lâu hơn chút nữa , càng lâu càng tốt , để có thật nhiều thời gian bên bố mẹ " . Tôi đã khóc khi em nói câu ấy . Tại sao em không ước mơ làm cô giáo , hay bác sĩ , hay một nghề nghiệp nào đó như các bạn ,...
Tám tuổi , em biết em mắc bệnh , em biết cuộc đời em không được như mọi người . Ở cái tuổi đáng ra được vui chơi , được khám phá, mơ về hoàng tử và những cô công chúa , em ngày ngày ở trong viện truyền hóa trị , thỉnh thoảng có vài ba tổ chức thiện nguyện đến làm từ thiện ...
Em có vẻ già trước tuổi , hay căn bệnh quái ác làm già đi tâm hồn em ...
Em ngồi trên giường bệnh , đội tóc giả, nắng ngoài cửa chiếu hắt lên chân em thành vệt sáng dài
Tôi hỏi em em có cảm thấy buồn khi bị bệnh không , khi cuộc sống em đáng ra phải được bình thường như bao người khác ,nhưng lại thiệt thòi vậy
Em im lặng một chút , rồi cười , em nói em chẳng biết nữa , tự dưng đang đi học bình thường , rồi đùng cái bác sĩ bảo em bị ốm , ốm nặng lắm nên phải nghỉ học dài dài , sau thì em biết em bị bệnh , em đọc được chữ mà , em cười , vẫn nụ cười ngây ngô, không hề ẩn chứa chút xót xa hay buồn ...
Em kể tôi nghe về cậu bạn cùng bàn khi em còn đi học , có vẻ em rất quý cậu ấy , những tình cảm ngây ngô non nớt . Em kể em thích học văn , thích viết văn và múa hát . Em kể về bác gái giường bên vừa hôm nào còn nói chuyện với em , kể em nghe về bộ tóc giả mới mua , nay đã không còn ở đây nữa , có thể bác ấy đã khỏi bệnh , đã chuyển đi nơi khác , hoặc đến một nơi nào thật xa , thật xa...
Và về những ngày em mới chuyển đến đấy , tóc em rụng hết , em hoảng hốt nhưng cũng vô cùng thích thú , vì tóc giả làm em trông xinh hơn ...
Những mẩu chuyện nhỏ nhỏ cứ ám ảnh tôi mãi . Về một cô bé mới tám tuổi đã phải sống những ngày biết trước được một ngày rất gần ...mình sẽ ra đi ...
Còn gì đau đớn hơn khi người ta phải sống từng ngày để chờ cái chết . Tôi khóc , như thể em là mộ tai đó thân thiết của tôi , mỗi khi tôi nghĩ về em , em còn quá nhỏ , quá nhỏ để chống chọi với cái ác nghiệt của số phận mang lại ...
Nhưng chưa lần nào tôi thấy em buồn hay khóc , từ khi tôi gặp em . Em hay ngồi chỗ nắng , hong tay , hong tóc , hong mặt . Vẫn nụ cười hồn nhiên và ánh mắt ngây thơ
Em có bao giờ nghĩ về sự ra đi ?
Có lẽ có , nhưng không giống như suy nghĩ của tôi . Cuộc sống của em chỉ là cuộc sống của một đứa trẻ tám tuổi , vẫn vui và cười mỗi ngày , hát và viết mỗi ngày , trò chuyện với những hàng xóm giường bên . Em đã sống được hơn bao người lớn tuổi em biết không ?
Tôi chợt nghĩ nhiều về cái chết . Có những người đang sống mà không còn cảm giác sống . Họ chết từng ngày , và mất cảm giác với cuộc sống , sống vô hồn và chìm đắm trong một thế giới nào đấy ...
Em đã sống một cuộc sống thật đẹp , nó đẹp đến mức tôi cũng phải ngưỡng mộ . Em như sợi nắng giữa đời , bé nhỏ và mong manh , nhưng mang đến bao ấm áp cho người khác . Có thể một ngày em sẽ đi , thật xa , nhưng dù ở đâu có lẽ em vẫn vậy , vẫn cười hồn nhiên và yêu nắng , yêu ca hát ....
0 Nhận xét