Bạo lực bằng lời nói là như thế nào?

Chúng ta cần dùng lời nói của mình để mang lại niềm kích lệ, động viên cho người mà chúng ta yêu thương, chứ không phải khiến họ đi chết. Tôi hi vọng tôi có thể thấy được bản thân mình tốt hơn, Tôi cũng hi vọng tất cả chúng ta sau này, khi các bạn phẫn nộ, sẽ biết những gì nên nói và những gì nên làm. Chúng ta và tất cả những người chúng ta yêu thương đều có thể vui vẻ bên nhau hơn.



Tôi cho rằng tôi vừa mới có một lần gặp được một bản thân mình tốt hơn, một quá trình rất khó khăn, tôi nghĩ hôm nay mình viết bài này đã thực sự trở nên dũng cảm hơn rồi. Nhưng mà tôi vẫn còn cần phải thần thật nói với mọi người, trong quá trình khó khăn mà tôi vừa nói đến, trước khi gặp được con người tốt hơn của mình, Đầu tiên bạn sẽ gặp phải bản thân chưa tốt của mình. Chúng ta mới có thể, sau khi chúng ta trưởng thành hơn, thấy được bản thân mình hoàn thiên hơn.. Nếu như nói giao tiếp là công việc của tôi.
Tôi phải thừa nhận với các bạn rằng nó không chỉ là công việc của tôi đâu mà nhiều lúc nó còn là vũ khí của tôi nữa, hơn nữa tôi còn dùng chính loại vũ khí này để làm thương tổn đến biết bao nhiêu người, Đời này tôi yêu nhất là mẹ của mình, Nhưng nếu nói đến tất cả những gì hung hăng, dữ dằn nhất tôi cũng đều dành cho mẹ tất. Lúc tôi học lớp 9 là lúc tôi bắt đầu nghiện Game, Tôi xin tiền Mẹ đóng tiền học ( thực chất là tôi dùng nó vào Game).. tôi chã biết là tôi ở Tiệm Game còn nhiều hơn ở nhà nữa đấy.. tôi là con một nên tôi muốn gì đều được bà ấy chấp nhận...
Người Mẹ nào mà không muốn con của mình ngoan hiền, lễ phép.Tôi thì ngược lại suy nghĩ đó của Mẹ tôi, tôi bắt đầu tụ tập bạn bè, còn đánh nhau ở trường.. rồi về nhà Tôi và Mẹ cải nhau, tôi nói tôi muốn ra khỏi nhà, Mẹ nói với tôi nếu con bước ra khỏi nhà thì mẹ xem như không có đứa con trai như con nữa, bạn biết tôi trả lời sao không: "Được thôi, nếu mẹ muốn vậy thì con chiều, con cũng không muốn ở trong cái nhà này nữa đâu". Lúc đó tôi lấy áo quần bỏ vào cặp và gọi bạn đến chở đi( để mẹ tôi đứng nhìn, mẹ tôi không nói lời nào)..
Lúc đó thật sự tôi rất giận mẹ.. Ngày sau mẹ bắt đầu đi tìm tôi, Tôi cứ lẫn trốn.. cứ như thế 2 ngày, rồi bạn tôi tìm đến tôi bảo Mẹ mày vào nhà tao kiếm mày, mắt bả sưng lên và khóc..Rồi tôi về nhà, Mẹ tôi vẫn bình thường không nói lời nào..Tôi lấy lại bình tĩnh không biết đã hối hận đến mức nào bởi vì tôi nghĩ, trong lúc điên tiết lên tôi làm sao có thể nói ra những lời như thế với mẹ, người mà tôi yêu nhất cơ chứ? Tôi đã nói những lời khiến mẹ tôi tức chết, tôi còn mặt mũi nào đối điện với hậu quả đó? Tôi nghĩ rằng người càng biết ăn nói càng dễ dàng mang lời lẽ của mình làm tổn thương người khác, người càng biết ăn nói càng dễ mang lời lẽ của mình tạo ra một bạo lực, lần đầu tôi phát hiện tôi có thể trở thành một kẻ bạo hành gia đình.
Tôi không biết, bây giờ tất cả các bạn đang nghe tôi nói, bạn có bao giờ nghĩ rằng: Khi các bạn bỏ nhà đi, rồi bố mẹ các bạn đi tìm bạn, ra đường lỡ bị xe đụng chết, thì tôi hỏi bạn, bạn không buồn sao, trước đây có một tin như thế này. Có một người mẹ, vì con không học hành không đến lớp nên đã tức giận và bà mẹ đó nói với con mình rằng: Mày là đứa không biết phấn đấu cầu tiến, nhà chúng tao không cần đứa con như mày! Mày muốn tao ra đường không dám nhìn mặt ai à. Kết quả là ngày hôm sau đứa bé đó đã nhảy lầu tự tử.
Không phải là câu nói có tính ác cảm mà chúng ta nói ra, không phải mỗi một người yêu thương mà chúng ta làm tổn thương, chúng ta cũng đều có cơ hội xin lỗi và sửa sai kịp thời được đâu. Đầu tiên việc bạn phải làm chính là cải chính tâm trạng khi bạn bực bội, phẫn nộ với lời nói. Nhưng tôi cũng muốn các bạn chúng ta hãy cùng thức tỉnh bản thân, việc này có được không mọi người? Lúc chúng ta tức giận lên, điên tiết lên, chúng ta có thể khóc, có thể phá, có thể hét lớn, chúng ta cũng có thể ném đồ đạc.
Hãy cho bản thân một chút thời gian để hít thở sâu và vài ba giây suy nghĩ. Chúng ta không cần nói ra lời nói làm chúng ta sẽ hối hận cả đời, bởi vì một lần chúng ta lỡ lời, bạn không bao giờ biết được nó có thể trở thành sự tiếc nuối cả đời mình hay không? Vì vậy tôi muốn nói rằng, để chúng ta thấy được con người tốt hơn của bản thân mình, lúc phẫn nộ, chúng ta cũng có thể khống chế được ngôn ngữ của mình tốt hơn. Chúng ta cần dùng ngôn ngữ của mình, tạo thành thứ có khả năng trị thương chứ không phải mang đi xát thêm muối vào vết thương.
Chúng ta cần dùng lời nói của mình để mang lại niềm kích lệ, động viên cho người mà chúng ta yêu thương, chứ không phải khiến họ đi chết. Tôi hi vọng tôi có thể thấy được bản thân mình tốt hơn. Tôi cũng hi vọng tất cả chúng ta sau này, khi các bạn phẫn nộ, sẽ biết những gì nên nói và những gì nên làm. Chúng ta và tất cả những người chúng ta yêu thương đều có thể vui vẻ bên nhau hơn. Thân!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét