Truyền nhiệt cho đam mê
Đam mê thực sự của bạn là gì?
___
Cáo Đen
Bạn hiểu thế nào về đam mê?
Chúng ta đều là những cơ thể sống, không phải là một máy tính có chức năng search nghĩa của từ như search trên Google được, ta cũng chẳng phải từ điển để giải thích đam mê một cách máy móc được. Nhưng bằng cảm nhận và cách nhìn của bản thân mỗi người, tôi tin chắc chúng ta đều đang có những khái niệm riêng về đam mê.
Giống như hạnh phúc hay tình yêu, đam mê cũng thuộc phạm trù cảm xúc cá nhân. Mà tất cả những gì thuộc cảm xúc thì không bao giờ có được một khái niệm chung chính xác nhất. Bởi mỗi người đều có những xúc cảm riêng mà, phải không?
Nhưng tôi chắc chắn rằng, đam mê là thứ mà khi chúng ta thực hiện được nó, ta sẽ thấy vô cùng hạnh phúc.
Đam mê, hai từ nhưng là cả một hành trình dài hai chuyến xe!
Chúng ta mất hai năm đầu tiểu học để tập đánh vần và đọc viết thành thạo chữ nghĩa, lại mất mười năm để hiểu cấu trúc ngữ pháp và nghĩa câu từ tiếng Việt. Nhưng thực ra chúng ta mất nhiều thời gian hơn thế. Vì có rất nhiều người đến giờ vẫn không hề có chút khái niệm nào về đam mê.
Câu hỏi đặt ra là, cho đến tận bây giờ mấy ai định nghĩa được đam mê trong chính mình?
Và bạn có theo đuổi được đam mê đó hay không?
Đam mê đôi khi không mang lại vật chất để nuôi sống chúng ta, nhưng nó làm con người được giải tỏa những mặt nào đó trong tâm lý. Hoặc đam mê, nó sẽ khiến bạn có cuộc sống thực sự đầy đủ hay có thể cho là giàu có. Nhưng chúng ta theo đuổi được đam mê của chính mình hay không?
Bạn sẽ chẳng thể theo đuổi đam mê, khi bạn không có khái niệm hay định nghĩa về nó. Đam mê, hai từ nhưng là cả một hành trình dài hai chuyến xe! Đối với tôi thì đam mê là vậy.
Chuyến xe thứ nhất, tôi sẽ phải xách Balô lên và đi. Đơn giản là tôi cần phóng tầm mắt ngắm một chân trời mới toanh để cảm giác của tôi không bị gò bó trong cái thành phố chật chội, náo nức, nơi chỉ có khói bụi và xe. Nơi mà như Đen Vâu đã hát: “Mình rời thành phố chật chội náo nức, nơi mà cả việc thở cũng làm ta lao lực”. Chỉ có đi, để bản thân mình thoát khỏi những gò bó, tôi mới có thể tìm khái niệm, định nghĩa về đam mê. Giống như câu “đi một ngày đàng học một sàng khôn”, có đi rồi mới biết thêm nhiều, biết thêm rồi mới có thể sàng lọc ra để mà hiểu được cái mình muốn hiểu.
Và với tôi, đam mê là khát vọng, là ước muốn, là sở thích, là một mục tiêu mà khó khăn đến mấy tôi cũng không bỏ cuộc. Đam mê là hơi thở, là thứ duy trì cho tôi sự năng nổ và nhiệt huyết với cuộc sống này. Và đam mê của tôi cũng là sở trường của tôi: Viết và viết.
Tôi đã đi tìm, đi tìm cái gọi là đam mê của mình trong một thời gian dài. Tôi bắt đầu từ việc đi ra biển và tôi thấy thích biển, tôi muốn viết gì đó về biển và tôi đã viết ngay trên cát. Tôi viết những câu trích dẫn mà tôi nhớ thoang thoáng về biển. Rồi tôi đi đến nơi nông thôn giản dị, tôi cảm giác những quang cảnh đồng quê, ao làng, con trâu lúc lắc đầu gặm cỏ thôi thúc tôi viết gì đó. Tôi lại viết. Tôi đã viết rất nhiều hoặc cũng đã tự soạn thảo trong đầu rất nhiều những bài viết về nơi tôi đến. Tôi nhận ra mình muốn viết, muốn truyền đạt lại ý nghĩ, cách nhìn nhận của mình tới người khác. Và khi người khác đón nhận những đứa con tinh thần của tôi, đó là hạnh phúc. Còn khi người đọc chối đi đứa con tinh thần của tôi, tôi sẽ làm lại, tôi nhất định phải khiến mọi người đón nhận đứa con tinh thần của tôi.
Kết thúc chuyến xe thứ nhất, tôi tự tìm được cho mình một khái niệm về đam mê và tôi cũng xác định được đam mê của mình là gì.
Nhưng còn chuyến xe thứ hai? Đến bây giờ tôi không thể nói trước được kết thúc chuyến xe ấy là khi nào.
Nhưng nếu đam mê chỉ là một thời khắc thì đâu còn là đam mê? Đam mê là thứ cả một đời người luôn luôn theo đuổi.
Vì vậy, với tôi mà nói, viết là cả một đời để viết
Nhưng viết sao và làm sao để thứ mình viết tới được người đọc lại là vấn đề nữa.
Như đã nói, tôi muốn viết để truyền đạt những suy nghĩ và cách nhìn của tôi tới người khác, nhưng tôi không có một khởi đầu thuận lợi. Bố mẹ đều không làm trong cái nghề viết lách, bán con chữ đổi lấy miếng cơm. Tôi cũng chẳng phải người liên nhẫn có thể ngồi gõ mấy mười nghìn con chữ thành tiểu thuyết mà đem bán được. Mà có bản thảo mà không biết được nhà xuất bản nào thì cũng chỉ là giấy khô úa màu. May thay, vào cái thời kỳ này, việc ngồi nhà làm cộng tác viên cho các trang web, blog, báo điện tử,... giúp tôi phần nào việc đưa tác phẩm của mình tới công chúng.
Ngay từ đầu tôi đã xác định, sẽ rất khó để theo đuổi đam mê.
Bởi không một con đường nào không gập ghềnh. Phải chăng với một số người, bước khởi đầu có phần dễ dàng hơn.
Đam mê thực sự của bạn là gì?
Đã có những lúc tôi không biết mình có thực sự muốn sống cả đời với việc viết lách hay không? Tôi đã từng nhiều lần muốn dừng xe trên hành trình viết lách của mình. Đơn giản là vì đôi khi tôi muốn viết mà không biết viết gì, tôi cũng không rõ mình định viết gì hoặc tôi bế tắc, chán nản với đứa con tinh thần của mình.
Ai đó từng nói đam mê còn là sở trường của bạn.
Tôi không cho là vậy. Vì tôi không có sở trường nào. Mà theo một số người, tất yếu, sở trường là điểm nổi trội của bạn, là năng khiếu, là tài năng bẩm sinh của bạn. Tôi không nghĩ thế! Bởi sinh ra chẳng ai có năng khiếu, sở trường nào hết. Tất cả là do khi tiếp xúc với một lĩnh vực nào đó, người chỉ bảo cho chúng ta đã truyền lửa ham muốn khai phá sau lĩnh vực đó, và chính chúng ta bị thu hút bởi lĩnh vực đó mà tạo thành một sở thích. Vì đó là sở thích nên chúng ta tiếp xúc với lĩnh vực mình thích nhiều hơn, cọ xát và trải nghiệm lĩnh vực đó cũng nhiều hơn các lĩnh vực khác để rồi từ đây tầm hiểu biết và khả năng thực hiện lĩnh vực đó của chúng ta trở thành một thế mạnh.
Tôi đã nghĩ như thế, nhưng đôi khi tôi cũng hoài nghi chính ý nghĩ này của mình, nhất là khi não tôi bị trì trệ và tay tôi không viết được gì. Nếu phải thật lòng thì tôi đã rất nhiều lần buông xuôi. Nhưng có lẽ, bản chất cố chấp và ngang bướng của tôi đã kéo tôi lại với viết. Đơn giản vì tôi dễ bị khiêu khích. Khi ai đó nói rằng thì ra tôi không có năng lực viết, trong tôi bùng lên ngọn lửa phải viết để khẳng định với người kia là tôi viết được! Và, tôi cũng nhất định phải thực hiện mục tiêu của mình: Trước khi thanh xuân tôi chảy vào bản nhạc không lời nào đó, nằm trong đó để tôi nghe và hoài niệm thì tôi phải có được tác phẩm nào đó ghi tên của mình gây được tiếng vang.
Tôi nghĩ tới Walt Disnwy.
Walt Disney đã từng chia sẻ về thất bại lớn nhất cuộc đời mình. Ông đã từng bị đuổi việc khỏi Kansas City Star chỉ vì họ nói rằng: “ông thiếu trí tưởng tượng và không có những ý tưởng tốt”, bộ phim hoạt hình chú chuột Mickey nổi tiếng ngày đó cũng từng bị từ chối nhiều lần vì họ e ngại bộ phim sẽ khiến phụ nữ sợ hãi. Bộ phim “Ba chú heo con” cũng rơi vào tình trạng tương tự vì nó chỉ vẻn vẹn có 4 nhân vật và công ty đầu tiên của ông, Laugh-O-Gram animation studio bị phá sản.
Cứ thế thất bại này nối tiếp thất bại khác, có thể bạn không tin nhưng ông đã từng bị từ chối 302 lần trước khi gom góp đủ tiền thành lập công ty Walt Disney, công ty đã kiếm được hàng tỷ đô mỗi năm.
Không chỉ Walt Disney mà cả Thomas Edison tôi cũng nghĩ đến.
Giáo viên của Thomas Edison nhận định rằng ông "quá chậm để học bất cứ thứ gì" nên mẹ ông đã quyết đinh cho ông nghỉ học và bà tự dạy con trai của mình. Không chỉ có vậy, ông đã sớm bị sa thải khỏi hai công việc đầu tiên vì “không đủ năng lực”.
Vậy mà, với nỗ lực của mình, ngày nay Thomas Edison được biết đến là một trong những nhà sáng tạo vĩ đại nhất của mọi thời đại. Thành công đã mỉm cười sau hơn 10.000 lần nỗ lực để phát minh ra bóng đèn điện. Đây chính là một ví dụ tuyệt vời cho tính kiên trì thực sự.
Nếu không có đam mê với chuyên ngành mình yêu thích, liệu Thomas Edison có cần nỗ lực tới hơn 10.000 lần hay không?
Đam mê không phải chỉ là một niềm yêu thích hay sở thích đơn giản, nó còn là thứ khiến chúng ta phải theo đuổi tới cùng.
Tôi tự tạo cho mình thật nhiều cơ hội, tự mình tìm kiếm cơ hội cho mình và tôi chắc chắn sẽ không bỏ đi cây bút của mình. Tôi muốn viết!
Tôi nghĩ bạn cũng có một đam mê. Đam mê ấy cũn khiến bạn không bao giờ ngừng ý chí chinh phục nó. Vậy, đam mê thực sự của bạn là gì?
Dám hay không để theo đuổi đam mê? Và làm sao để giữ lửa đam mê đó?
Ngày tôi thông báo với bố mẹ, tôi đã đăng ký học tiếng và chuyên ngành du học là Nghệ thuật sáng tạo họ đã phản đối kịch liệt. Họ cho rằng bản thân tôi không hề có năng lực để theo đuổi ngành này. Nghệ thuật sáng tạo trong mắt hỏi là thứ gì đó chỉ liên quan đến sân khấu và ánh đèn. Nhưng bố mẹ tôi quên mất, sẽ chẳng có một sân khấu hay ánh đèn nào nếu thiếu bàn tay của người xây dựng ý tưởng, kịch bản. Bố mẹ tôi nhất quyết muốn tôi học Sư phạm mầm non.
Tôi không thể trách bố mẹ tôi vì đã không tin tôi. Vì tôi chưa từng thể hiện năng lực của mình. Rào cản gắt gao nhất để tôi chạm tới đam mê của tôi chính là sự bất đồng quan điểm giữa tôi và bố mẹ. Nhưng tôi chỉ có một cuộc đời, nếu tôi không sống theo những gì mình muốn, tôi sẽ lãng phí mất cuộc đời này. Trước khi đôi mắt tôi đục ngầu, trước khi đám lá hoá mùn nâu, trước khi mặt trời dần tàn thì tôi muốn lấy đam mê làm ánh mặt trời để tâm hồn tôi không mất phương hướng. Vậy nên, con đường tôi đi dù chông gai thì tôi vẫn sẽ đi đến tận khi tôi kiệt sức.
Bạn à, bạn giữ lửa đam mê thế nào?
Đam mê không chỉ đơn giản là bạn theo đuổi chúng một cách không mục tiêu. Một vừa dụ thực tế như này, bạn yêu thích diễn xuất, bạn đam mê nó nhưng bạn không thể cả đời bảo với bản thân: Thôi được rồi, thà là được diễn còn hơn không.
Và bạn chấp nhận diễn vai quần chúng chứ không có nghĩ đam mê cũng cần mục tiêu.
Nếu một đam mê không có mục tiêu cũng như bạn đi dạo mà không biết đi đâu. Nếu cứ đi, bạn có chắc bạn không bị lạc? Mà vốn dĩ, tâm lý chung của con người chính là khi không có phương hướng rõ ràng thì rất nhanh chán nản và không có ý chí lâu bền. Vì vậy hãy đặt ra những mục tiêu. Khi ta có một mục tiêu để phấn đấu, cũng là khi ta có thêm một động lực, một nhiệt huyết mới cho đam mê.
Đam mê cũng cần bạn đọc sách. Sao lại vậy ư? Vì đam mê cũng cần trao dồi về cảm xúc và kiến thức bạn ạ. Vậy nên đôi khi hãy đọc sách để bản thân có thể chiêm ngưỡng những mới lạ. Khi đầu óc bạn được thoải mái, được làm cho tích cực và vui mới thì bạn mới có được sự năng động mà theo đuổi đam mê. Mà sách lại có thể khiến đầu óc bạn như thế.
Bạn nghĩ tới việc đi đâu đó chưa? Hãy đặt chân đi nhiều nơi và tại những vùng đất mới ấy, hãy thử gieo mầm đam mê của mình ở đó. Có thể là ngồi ở phố Paris hoa lệ đàn bài nhạc mình say mê nếu bạn đam mê âm nhạc. Có thể là đứng trên Vạn Lý Trường Thành vẽ phong cảnh thiên nhiên nếu bạn đam mê hội họa. Cũng có thể là bạn đến Cà Mau, tiếp lửa nhiệt huyết cho những thanh niên ở đây. Cũng có thể là ra đến rìa ngoại ô thử làm một nhà tuyên truyền gia chẳng hạn.
Có rất nhiều cách để nuôi dưỡng đam mê. Tôi nghĩ, nếu bạn đã thực sự đam mê lĩnh vực nào đó thì bạn sẽ không bao giờ để nó bị nguội tàn trong bạn.
Câu chuyện người nổi tiếng và trích dẫn hay về đam mê
Bill Porter: Một khi có ước mơ thì bệnh tật sẽ không còn là trở ngại. Mặc dù bị bại não, ông Bill vẫn đam mê bán hàng. Sau nhiều nỗ lực, ông trở thành một trong những nhân viên tiếp thị giỏi nhất nước Mỹ. Câu chuyện của ông được tái hiện trong bộ phim Door to Door, hướng đến những người không dám theo đuổi ước mơ vì một rào cản nào đó.
Andrea Bocelli: Sinh ra ông đã bị tật ở mắt và mù hoàn toàn vào năm 12 tuổi sau một vụ tai nạn. Nhưng giọng ca cổ điển đến từ Italy vẫn thể hiện sự nhiệt huyết với cuộc đời qua các bài hát. Nam danh ca cho biết, dù mất đi đôi mắt, ông vẫn có thể cảm nhận thế giới bằng trái tim.
Victoria Duval: Nữ vận động viên đã đánh bại căn bệnh ung thư hạch bạch huyết để theo đuổi đam mê quần vợt. Theo Bright Side, dù gặt hái được nhiều thành công tại giải đấu lớn như Grand Slam, nhưng có lẽ chiến thắng lớn nhất của cô gái 21 tuổi chính là vượt qua số phận.
“Những đam mê của chúng ta nói lên chính bản thân ta.
Our passions are ourselves.
Anatole France”
“Chỉ đam mê, những đam mê lớn lao mới nâng linh hồn tới những điều vĩ đại.
Only passions, great passions can elevate the soul to great things.
Denis Diderot “
“Tất cả tính nhân văn là sự đam mê; không có đam mê, tôn giáo, lịch sử, tiểu thuyết, nghệ thuật đều là vô ích.
All humanity is passion; without passion, religion, history, novels, art would be ineffectual.
Balzac”
0 Nhận xét